Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

VỚ VẨN THẬT

VỚ VẨN THẬT

Ngủ đang ngon trớn thì có thoại thằng Thắng: "Đang ở Hiệu sách Bờ Hồ. Nhặt  được quyển Chuyện Đời Vớ Vẩn của Quang Lập, lật mấy trang thấy cuốn hút, tao mua luôn hai cuốn nhá?". Ừ hử cho xong chuyện rồi khò tiếp, vớ vẩn thật. Quyển này mình đọc từ trước Bảy lăm, có gì đâu mà nhặng xị cả lên.

Khuya. Lại nó: "Mày đọc Vớ vẩn của cha Lập chưa. Tay này viết được phết. Đồng hương của mày đấy nhá. Sư nó, lại làm tao mất ngủ đêm nay rồi". Vớ vẩn thật, đã kịp đọc đâu, Bạn Văn còn chưa xong đây này. Mai đọc vậy, ngủ đã. Sức khỏe là trên hết. Khò khò.

Hôm nay đọc liền một mạch quên cả đi đái. Thằng này viết vớ vẩn thật, toàn chuyện đời, chuyện nào cũng vớ vẩn. Giải lao xíu đã.
Vào toa-let cứ nghĩ vớ nghĩ vẩn, ừ đời sao lắm chuyện nhiễu nhương. Dân mình nghèo rớt mùng tơi lại có đứa chém gió bảo không thể không làm tàu điện cao tốc, thật vớ vẩn. Mấy hôm rồi nghe bao chuyện đau lòng ngoài biển, chúng nó ức hiếp ngư dân mình, bắt tàu cướp cá phá lưới gây bất bình cả nước. Vậy mà có tên lại bảo không có gì mới, thật quá vớ vẩn.

Vớ vẩn nhất là có mấy đứa yêu nước, cứ chủ nhật lại rủ nhau đi biểu tình hay tụ tập gì đó, chả theo hướng dẫn mí lại qui định gì cả. Hết biểu tình lại hẹn nhau ra cà-phê Bờ Hồ. Sao không ngồi cà-phê Cột Cờ mà lại ra Bờ Hồ, thật vớ vẩn. Có mấy thằng ôn trẻ mập rách việc đi giật mũ nón của chúng nó để chúng la um cả lên, bọn này cũng vớ vẩn. Vớ vẩn hơn cả là mấy tên chuyên theo dõi chụp hình rồi đến nhà quấy rối nữa. Hết việc rồi sao, còn bao nhiêu việc phải làm. Rồi đến chuyện giải quyết trả lời khiếu nại cũng vớ vẩn nốt. Chán vãi!

Này nhé. Sao chúng nó tự do đâm chém nhau như cơm bữa vậy. Sao chúng nó lộng hành móc túi cướp giật trên xe buyt và ngoài đường phố là vậy. Sao cái ác ngày càng nhiều, ngày càng tự tung tự tác mà nào có thấy ai theo dõi chụp hình quay phim để trừ khử chúng nó. Sao lại để cho những lực lượng đúng ra phải bảo vệ dân thì ngày càng để lại ác cảm và nỗi sợ hãi trong mắt dân lành vậy. Thật vớ vẩn.

Mấy hôm nay lại rộ lên bệnh tay chân miệng, trước là bệnh trẻ con nay người lớn nó cũng không tha. Bà gì bộ trưởng tuyên bố là trong tầm kiểm soát. Kiểm soát kiểu gì mà số người mắc bệnh ngày càng tăng, số địa phương lây bệnh ngày càng tăng, số người chết vì bệnh này ngày càng cao. Vớ vẩn thật.

Mấy chuyện nóng sốt như vậy không thấy mấy ông nghị bà nghị đưa ra chất vấn truy hỏi tìm giải pháp, lại thấy có ông nghị đưa trình cái luật tào lao gì đấy gọi là luật nhà văn nhà thơ gì đó. Đúng là nghị vớ vẩn. Vớ vẩn thật.

Trưa nay ngang qua FuongBuoi (FB) nghe Mụ Chung-Le đập phèng-la khoe là đang đọc Vớ Vẩn. Mụ này cũng vớ vẩn nốt. Chẳng hiểu Mụ đọc bản tiếng Việt có hiểu gì không, chứ theo chỗ mình biết thì sách này đâu có dịch ra tiếng Hàn. Chuyện đời thì dân nước nào chả có, chỉ có ở cái xứ mình thì nó mới vớ vẩn thế chứ. Rõ đắng!
Đang đắng mồm thì lão Bí lại gọi "Cà-phê số 10 đi anh", rõ vớ vẩn.

Gõ đến đây thì mất điện.
Vớ vẩn thật!  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét