Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2012

VIẾT CHO CÁC CON

NÓI VỚI NGƯỜI YÊU CỦA CON

Yêu nhau cởi áo, xưa rồi!
Đừng mà dối bác "Qua cầu...". - Nỏ tin!

Yêu nhau cởi áo - thường tình!
Làm sao có chuyện "Thình lình gió bay"!

May! (chưa bay!)






Cháu có thích về làm con của bác không
Thích đất Ô Châu thành 'quê chồng' của cháu?
Bác cháu ta dẫu chẳng chung dòng máu

Nhờ duyên Trời nên nghĩa Cha Con.

Cháu có muốn về làm con bác không con
Mà sao gặp con, lòng nhủ lòng 'như đã'. 
Con đi đường xa, cứ bồn chồn, lo quá
Bỗng nhớ đôi mắt huyền trong trẻo dưới hàng mi.


Con cứ về làm con của bác đi
Cha ông mình từ ngàn xưa đã biểu
"Dâu là con", có muôn vàn cách hiểu
Cách hiểu thực lòng là hai bác quý yêu con. 


Con gật đầu đồng ý đi con
Chìa khóa trăm năm con đang giữ kỹ 

Hãy cho bác tin vào một điều giản dị
Cháu nội mình nhìn con gọi "Mẹ ơi!".
 


10-2010

IMG_1264.jpg
  

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

CHIỀU XỨ QUẢNG

CHIỀU BUỒN XỨ QUẢNG

Một chiều về đất Quảng
Cớ sao buồn mênh mang

Gió lượn bến sông Hàn
Nẫu lòng say hồn biển.

Sao nghe lòng xao xuyến
Cứ như thực như hư

Ngỡ ngàng Chị đấy ư
Chập chờn đôi cánh nhỏ

Cứ vờn bay trong gió
Mải tìm về cố hương

Cõi nào trăm niềm thương
Cõi nào ngàn nỗi nhớ

Cõi nào tình muôn thuở
Cứ mải miết đi tìm

Hay một Cõi Tâm Linh
Ngàn vạn lần đời thực?

Miền nào cho ký ức
Mà thổn thức con tim...

Một đời mỏi cánh chim
Một đời hồn phiêu lãng

Mây chiều trôi bảng lảng
Gió chiều về mơn man

Lòng trăm mối ngổn ngang
Đành thả hồn theo gió

Bấm vào ảnh để xem kích cỡ đầy đủ.

Theo suối rừng cây cỏ
Theo gió cuốn ngàn mây

Chuông chiều vẳng đâu đây
Nguyện hồn ai xứ Quảng...

Mỹ Khê,  12 - 2006

NỖI NHỚ LÀ GÌ

Nhớ...

Nỗi nhớ là gì mà làm ta khắc khoải
Nỗi nhớ mấy đầu mà nghĩ mãi
                                             vẫn mông lung.
Nếu nỗi nhớ là rừng,
                               Nỗi nhớ của ta là cây cổ thụ.
Khi nỗi nhớ chìm vào giấc ngủ,
Ta khẽ cựa mình, nhàu nát cả màn đêm!

Nỗi nhớ bâng khuâng, đầu anh - đầu em,
Nỗi nhớ cồn cào là con nhớ mẹ.
Nỗi nhớ một đầu sao nhiều vô kể,
Để nhớ có hai đầu mà đã hoá thơ ca!

Có nỗi nhớ nào da diết, thiết tha
Để biến hai đầu trở về chung một?
Nỗi nhớ run run - chiều đông lạnh buốt,
Bỗng ấm bừng khi lòng được sẻ chia!

Nỗi nhớ nào kia,
                          Lang thang phố vắng?
Chốn đông người ta bỗng hoá đơn côi!

Là nỗi nhớ đâu phải sao đổi ngôi,
Vụt loé sáng, rồi Thiên Hà quên lãng.
Nhớ nhớ quên quên - đáng yêu tình bạn!
Nỗi nhớ khôn cùng là nỗi nhớ nhân gian.

Tưởng nỗi nhớ đã hoà trong tuyết tan,
Bỗng đọng lại thành chùm bằng lăng tím.
Ký ức vỗ về ru hồn ta thiếp lịm,
Để chiều chiều
                      nghe chuông cửa
                                                bỗng hồi sinh!
                                            
Mùa Bằng lăng tím

HÃY GIẢ VỜ

HÃY GIẢ VỜ...

Hãy giả vờ, em thử nói "Yêu Anh"
Để thấy anh sững sờ, ngây người như tượng
Qua phút giây bàng hoàng sung sướng
Anh giả vờ từ chối nắm tay em.
Em thử giả vờ một chút nữa xem
Hãy nói "Em nhớ anh nhiều lắm!"
Anh ngộp thở bởi giọng em đằm thắm
Thế rồi giả vờ tai nghễnh ngãng không nghe.
Thấy em giả vờ, áo cưới bước lên xe
Xua nỗi nhớ, anh định làm gạt nước
Thế mà lại giả vờ, cuối cùng không đến được
Để muộn màng, ngơ ngẩn đứng nhìn theo...
Nếu anh nhắn tin hoặc có gửi "meo"
Em hãy giả vờ đừng trả lời em nhé!
Để con tim bên này run lên nhè nhẹ
Ai bảo cứ giả vờ không thiết đợi tin em.
Có phải em giả vờ gọi đến không em
Anh cũng giả vờ nhấc ống nghe, đặt xuống
Hơi thở ấm làm anh luống cuống
Giả vờ nghe mà nhớ suốt đời!
Hãy vờ một lần, chỉ một lần thôi
Cũng nạp đủ tim anh đầy năng lượng
Phút lâm chung sẽ mỉm cười mãn nguyện
Bởi đã một lần,
dẫu biết giả vờ thôi!

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

RỒI MỘT MAI

RỒI MỘT MAI

Nếu một mai tôi không còn nữa
Trái Đất lê những nhịp não nề
Mặt Trời buồn chẳng thèm thắp lửa
Đón tôi đi  Chị hẹn sẽ về...

Rồi một ngày không còn tôi nữa
Luống cày buồn tênh cánh đồng sấp ngửa
Lãng đãng mây   trôi phía ngàn sâu
Con chim chiều mỏi cánh về đâu...

Rồi một mai chẳng còn tôi nữa
Em có buồn mỗi cuối chiều đông..?
Em có biết nồng nàn hoa sữa
Như tình tôi mãi nhớ em không..?

Rồi một hôm thoảng trong tiếng gió
Vọng về như tiếng Mẹ ru hời...
Rồi hằng đêm dọc con đê nhỏ
Vắng tôi rồi  em có chơi vơi...?

Rồi ngày ấy đâu còn tôi nữa
Để nghe em thầm gọi tên tôi...
Em có biết tim tôi rực lửa
Để yêu em đắm đuối một đời..!

Rồi một ngày không còn tôi nữa...

Em hãy kể cho dòng sông ấy
Dòng sông xưa bên lở bên bồi
Hãy kể cho Hạ Sen, Trôốc Vực
Nơi đầu nguồn ngọn núi mồ côi.

Hãy kể cho Biển Đen, Xứ Tuyết
Nơi con tim thổn thức một thời
Và cho cánh chim trời mải miết
Muộn màng bay về phía trùng khơi...

Rồi một mai tôi không còn nữa...

Thì đừng kể,  xin em đừng kể
Cho một ai thế giới loài người
Bởi chẳng ai sẽ tin em cả
Rằng có người yêu em như tôi!

Em có biết những dòng thơ ấy
Tôi chắt từ nước mắt đời tôi...

2009

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

VÔ ĐỀ

VÔ ĐỀ

Bao ký ức một thời sống dậy
Xao xuyến miền đồi ngát tím hoa mua
Bỗng thổn thức con tim vụng dại
Quên làm sao em của ngày xưa...

CÔ ẤY

VẪN CỨ CHỜ...

Cô ấy là ai
Mà hồn anh
cứ mải miết
theo mút mùa ngâu
Tự xửa tự xưa,
Từ rất lâu rất lâu
Mà đến nay
sương điểm bạc mái đầu...

Cô ấy ở đâu
Mà anh mải tìm nơi bắc cầu Ô Thước
Dù có vĩnh vờ
nói xuôi đáp ngược
Nỗi nhớ vẫn cứ thực như tiếng đập con tim.

Cô ấy nhắn gì
trong những bản tin
Mà anh nhẩm đọc rồi thẩn thờ đến thế?
Từng con chữ cứ vô tư,
lững lờ trôi nơi đầu nguồn cuối bể.
Có câu thần chú nào lẫn giữa những dòng tin?

Cô ấy viết gì,
mà từng chữ từng dòng
cứ lặng im
Để anh thao thức từng đêm, trăn trở.
Cô ấy viết, không nói thương nói nhớ
Mà sao anh thuộc lòng từng chữ từng câu...

Cô ấy hẹn gặp!
Ở đâu?  Ở đâu?
Trong giấc mơ
hay đầu sông cuối bãi?
Nào có hò hẹn gì
bởi vẫn biết là duyên ngâu mãi mãi.
Đã an bài,
liệu còn có kiếp sau?

Những tưởng quên rồi,
Tiềm thức ẩn sâu.
Bỗng đâu hiện về miền ký ức xa ngái.
Vẫn cứ thầm yêu bằng trái tim vụng dại.
Vẫn cứ chờ
Cô ấy
tận kiếp sau...!

Mùa Thu 2005