Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG 3



HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG

Tôi lên đến Chùa Hàm Long lúc đó đã khoảng cuối giờ chiều. Gặp Ni-cô trình bày và được hướng dẫn điền vào một tờ đăng ký, rồi Ni-cô hẹn 7 giờ sáng mai tất cả có mặt để làm lễ. Lễ vật mang theo từ nhà hoặc mua ngay dưới chân núi, chỗ mấy quán nước quán ăn, gần bãi gửi xe trước khi lên Chùa. Nhìn mâm lễ đặt trên bàn để làm mẫu thấy hết sức đơn giản. Ni cô dặn thêm, có vàng mã cũng được, nhưng ít thôi, chủ yếu là chiều lòng các gia đình chứ theo nhà chùa thì không cần vàng mã.

Y hẹn, sáng sớm hôm sau cả mấy anh chị em đều có mặt đầy đủ ở Chùa Hàm Long. Nhìn vào gian làm lễ thấy có bốn chiếc chiếu hoa loại chiếu đôi rãi ngay dưới sàn nhà, như vậy là ngoài gia đình tôi còn có 3 gia đình nữa cũng gửi Vong ở đây. Khi tất cả đã ngồi đông đủ, ngay ngắn, sư thầy bắt đầu làm lễ. Phần lễ tụng 3 bài kinh kéo dài khoảng hơn nửa tiếng, còn lại phần đọc kinh và sớ khấn cho từng gia đình mất khoảng 10 phút, tổng cộng là khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ. Lễ xong tất cả sang phòng bên để nhận mấy lá bùa về dán ở nhà, được hướng dẫn cách dán bùa, đặt bùa và quy định về cúng giỗ, khấn vái cho người mất đã gửi Vong ở đây. Sau đó, mỗi gia đình cứ tính theo thời gian gửi Vong rồi gửi lại cho nhà Chùa một ít kinh phí để hương khói lễ lạt hàng rằm mùng một và lễ tết, tôi nhớ là với số tiền cũng không đáng kể.

Phần thủ tục lễ gửi Vong coi như xong. Do được thầy Lân giới thiệu trước nên gia đình tôi được Sư thầy mời sang phòng khách để nói chuyện thêm. Sư thầy cho biết, Chùa đã có lịch sử trên 700 năm. Không biết tự bao giờ Chùa trở thành nơi gửi Vong tin cậy gần như của cả toàn quốc, đông lắm. Chùa có sổ đăng ký nên có thể thống kê được, tuy nhiên có nhiều Vong sau 2 - 3 năm không muốn quay về nhà nên số Vong lưu trú ở đây ngày càng đông. Chị Hương hỏi Sư thầy là các Vong ở lại đây thì hàng ngày họ làm gì? Sư thầy nói chủ yếu là tu tập và học giáo lý ở các Thiền viện. Hỏi Sư thầy về hiện tượng trùng tang thì thầy nói: Trùng tang là hiện tượng có thực, trước đây mỗi địa phương có cách cắt "trùng" riêng, có nhiều cách nhưng xét về cơ bản là giống nhau, có một số nơi có cách cắt "trùng" khác biệt. Tuy nhiên, qua thời gian thì người ta thấy cách gửi Vong lên Chùa là đơn giản và hiệu quả hơn cả. Cứ sau giỗ mãn tang thì có thể đón Vong về, cũng đơn giản vì Vong lúc nào cũng muốn về. Có gia đình muốn chắc chắn thì cứ để sau hai năm rưỡi hoặc số ít gửi hẳn 3 năm cho yên tâm.

Sư thầy hướng dẫn lại cho gia đình về cách gắn ba lá bùa to (bề ngang bằng màn hình iPhone, chiều dài gấp đôi), dặn về dán lên ban thờ 1, ở phía trên ngay cửa ra vào của phòng khách 1, lá bùa còn lại Sư thầy dặn cậy gạch men lát sàn ngay cửa ra vào phòng ngủ mà khi còn sống, giường nằm của người thân mới mất đặt ở đó. Sư thầy dặn, khi cúng giỗ đừng khấn họ tên người mất, nếu khấn tên thì Vong sẽ tìm về. Nếu không vượt qua được mạng lưới quản lý của nhà chùa thì Vong vật vã đau khổ rất thương tâm, nên người nhà cố gắng đừng khấn tên.

Không ngờ nghe đến đó anh Sơn phản ứng, anh bảo thưa thầy thế thì cúng làm gì, cúng mà không mời vợ tôi về thì tôi cúng làm gì. Nghe thế Sư thầy phải lựa lời an ủi, giải thích rồi động viên anh tôi, và cuối cùng anh thuận nghe theo. Anh Sơn còn hỏi lại Sư thầy: - Em nghe nói nếu Vong về thì có thần chết đi theo rồi bắt người nhà gây nên trùng tang có đúng thế không, thưa thầy?

Sư thầy nói, không có thần chết nào cả, đó là do các cụ ngày xưa nghĩ ra cách đó để giải thích cho hợp lý, vì Vong người nhà mình về thì sao lại bắt người thân đi được, tránh tiếng ác cho Vong. Thực ra Vong hay Linh hồn là một dạng năng lượng sinh học, hiện giờ các nhà khoa học đang nghiên cứu bản chất và sự tồn tại của dạng năng lượng đó. Khi một người chết vào giờ xấu, Vong của họ là một dạng năng lượng sinh học rất xấu, chứa nhiều yếu tố có thể gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của người cùng huyết thống và chỉ người cùng huyết thống mà thôi. Người chết càng trẻ thì năng lượng của Vong càng mạnh, vì thế người ta hay nói "chết trẻ thiêng lắm" là vậy. Ảnh hưởng nhanh và mạnh thì gây đột tử bởi trọng bệnh, ảnh hưởng đến hệ thần kinh thì gây hoảng loạn hoặc thiếu tỉnh táo khi xử lý tình huống, vì vậy phần nhiều trùng tang hay gây nên những cái chết thương tâm bằng tai nạn giao thông, bằng chết đuối chết ngạt, rồi đổ cho ma hoặc thần chết tấn công, thế thì oan cho ma và thần chết lắm.

Anh Bằng hỏi thầy về công dụng của lá bùa. Sư thầy giải thích trên lá bùa được viết các mật ngữ bằng chữ Phạn hoặc chữ Ấn Độ cổ, bùa mang năng lượng tích cực, nói một cách nôm na là ngược dấu với điện tích của Vong, vì vậy Vong không thể đến gần những vị trí có bùa. Đó là cách đề phòng tốt nhất với những Vong trốn được khỏi Chùa khi nghe có người khấn tên mình trong những dịp giỗ, tết hoặc lễ trọng.

Nói đến đây Sư thầy phát cho mỗi người một lá bùa nhỏ bằng ba ngón tay, dặn dò nên ép plastic rồi mang theo người để phòng thân. Đó là một dạng năng lượng, Sư thầy nói, nếu ai đã học qua các lớp cảm xạ học có thể dùng con lắc kiểm tra sẽ thấy năng lượng chứa trong lá bùa là rất mạnh. Nghe thế chị Hương lục các ngăn trong túi xách để tìm con lắc làm bằng chiếc nhẫn bạc mà chị vẫn dùng sau khi qua lớp tập huấn cảm xạ học, rất tiếc là chị bỏ quên con lắc ở nhà.

Sư thầy tiễn cả nhà ra đến cổng Chùa, còn cẩn thận dặn đi dặn lại: "Cần gì cứ lên đây gặp thầy, hoặc gọi điện". Cả mấy anh chị em cám ơn Sư thầy rồi ra xe. Trên xe chả ai nói với ai câu nào, chắc dậy sớm quá nên mọi người đều mệt, xe mới chạy một quãng mà ai nấy đã riu riu...

Chỉ có tôi là không ngủ được, cứ ngẫm nghĩ rồi thấy thương chị Lan. Chị đi Pháp tập huấn, phát hiện ra bệnh rất sớm rồi phẫu thuật bên đó, làm sao có thể di căn được, càng nghĩ càng nghi ngờ tài năng mấy ông bác sĩ Pháp đã khám cho chị. Hay là tại số mệnh? Giờ thì chị đã an bài, một mình một bóng nghỉ lại tại Chùa Hàm Long rồi. Không biết chị còn thấy đau đớn nữa không, có thấy mệt nhiều nữa không? Ở Chùa chị có gặp được Vong nào quen không, bạn bè chị cũng nhiều, cơ mà có phải ai từ giã cõi trần cũng lên đó cả đâu, phải rơi vào giờ rất xấu mới phải vào đó. Chị cô đơn quá, thương Chị nhiều lắm.

Rồi lại nghĩ tiếp, không hiểu lúc Sư thầy tiễn cả nhà ra cổng Chùa, chị có tranh thủ thừa cơ lẻn ra ngoài được không. Nếu được, chắc giờ này Chị đang có mặt ở trên xe cùng cả nhà. Nghĩ thế rồi thấy lòng mình bỗng ấm lại... Nếu chị có mặt trên xe để về Hà Nội cùng cả nhà thì khi về nhà chị nhớ vào buồng thật nhanh nhé, vào trước khi bọn em gắn lá bùa lên tường Chị nhé!

Xe vừa vượt qua đèn đỏ chỗ rẽ theo đường cao tốc Gia Lâm - Lạng Sơn, bốn năm vị CSGT đứng lố nhố ở đó sao không thấy vị nào toét còi hoặc phóng xe đuổi theo? Thế thì đúng là có Chị trên xe rồi!

Việc lập ban thờ rồi tổ chức lễ tang chị tại nhà Tang lễ Bộ Quốc phòng nhất nhất đều tuân thủ theo những lời hướng dẫn và căn dặn của Sư thầy cũng như thầy Lân. Họ hàng rồi bạn bè của Chị đến rất đông, bạn học thuở thiếu thời ở trường Lê Ngọc Hân tụ tập tiễn biệt chị khá đông đủ, có cả các bạn học đại học thời còn ở Lê-nin-grad nữa, đông lắm, buồn lắm.

Còn nhớ, lúc liệm xong, làm thủ tục phẩy cái áo của Chị phía trên quan tài nhưng không được gọi tên Chị, anh Sơn đã quay người chạy đến gục đầu vào cây cột lớn phía sau hàng ghế dành cho gia đình, đập đập trán vào cột rồi vừa khóc vừa nói "Lỗi tại Sơn lỗi tại Sơn", còn mình thì vừa ôm chặt lấy anh vừa gọi "anh Sơn ơi anh Sơn ơi" để mong anh bình tĩnh trở lại. Anh thì có lỗi gì, anh chỉ có lỗi là đã quá yêu Chị, thế thôi... Nhiều người đứng quanh đó dặn dò nhau, thôi đừng khóc, gắng đừng khóc để Lan ra đi được thanh thản. Thoạt nghĩ, dù ta không khóc đấy, nét mặt ta vẫn tỏ ra bình tĩnh đấy, nhưng liệu Chị ra đi có thanh thản được không.

Còn nhớ, những lần giỗ chị, những dịp 49 rồi 100 ngày, những dịp tết âm tết dương, mình đều được anh chị giao cho đồ lễ để lên mộ chị thắp hương. Chị nằm đó, trong nghĩa trang Đại Mỗ, ngay cạnh khu mộ của ông bà và ngôi mộ Tổ. Như vậy, thể theo tập tục của người Việt, đàn bà con gái xuất giá tòng phu, nhưng nếu không có con hoặc sinh con một bề không có con trai, thì khi lìa trần sẽ được đưa về nằm bên họ nhà mình, rồi gọi là "quy tôn". Không hiểu tập tục của các cụ ngày xưa là dựa vào đâu, như thế có đúng không, có nhân văn không, càng nghĩ càng thương chị, rồi thương lây sang cả thân phận những người đàn bà...

Còn nhớ, lần đó giỗ mãn tang, cả nhà cùng bà con bạn bè đang ngồi ăn ở tầng một, anh Sơn đứng dậy bảo "Định đi với anh". Hai anh em lên tầng hai thắp thêm hương trên bàn thờ Chị. Anh Sơn đứng im, mắt nhìn trân trân vào ảnh thờ của Chị, còn mình thì thắp thêm một nén cắm vào bát hương, một nén cắm thêm vào mâm cỗ bày trên bàn, rồi lầm rầm khấn Chị. Chỉ nói là nhớ chị thương chị thôi chứ chả biết khấn gì, rồi khấn thêm, thôi chị ăn đi, ngon miệng chị nhé!

Lúc hai anh em vừa xuống cầu thang được mấy bậc, bỗng anh Sơn ngoảnh lại rồi kêu lên: "Ôi trời ơi"! Bát hương trên ban thờ bốc cháy rần rật, lửa đã bắt đầu bén xuống đĩa bày vàng mã và kim ngân, có thể sẽ nhanh chóng bén xuống tấm khăn đỏ phủ bàn. Mình vội cầm lấy tấm ri đô gấp vắt ở thành ghế định phủ lên trên ngọn lửa, nhưng anh Sơn ngăn lại bảo "Đừng đừng". Ngoảnh lại đã thấy mọi người đứng đầy cả cầu thang, có nhiều tiếng khóc thút thít...

HẾT

HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG 2

HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG

Nghe thầy Lân kể đến đó, cả mấy anh chị em đều trố mắt. Một đề tài nghiên cứu về hiện tượng trùng tang của Việt nam, chờ mãi năm này sang năm khác không có hội đồng nghiệm thu, vậy mà người Nhật mới nghe báo cáo tại một hội thảo khoa học đã quyết định mua lại với giá hai trăm ngàn đô, thật không thể hiểu nổi!

Thầy nói, thì cứ tưởng họ nói vậy để động viên mình, hóa ra họ mua thật, giờ tiền vẫn nằm trong tài khoản không dám tiêu, vẫn chưa tin là họ mua thật và gửi tiền sang cho mình thật. Sau đó một thời gian ông bạn bên Nhật gọi điện về bảo, ông bán rẻ quá, họ rất phấn khởi vì biết là vớ được quả hời. Anh bảo với ông bạn, với mình thế là ngoài sức tưởng tượng rồi, quá được rồi, ở đây khó có thể nói thế nào là đắt rẻ. Biết người Nhật họ đánh giá cao công trình của mình, và nói là sẽ triển khai thử nghiệm bên Nhật, thế là mình mãn nguyện rồi. Nói rồi thầy giở cho xem mấy quyển sổ nhìn ngoài bìa đã cũ, nhưng bên trong giữ gìn khá cẩn thận danh sách những gia đình đã đăng ký nhờ thầy xử lý "trùng tang" của nhà họ. Tỷ lệ chấm dứt trùng tang là rất cao, trên chín mươi phần trăm. Thầy nói đang nghiên cứu tỷ lệ không xử lý được là do đâu, đây là vấn đề khó nhưng không kém phần quan trọng.


Bây giờ đến nội dung chính của công việc. Thầy hỏi em Định là như thế nào trong nhà? Chị Dung bảo nó là con bà cô, mẹ nó là em ruột ba tụi em, ba mẹ em nuôi nó ăn học hồi còn bé. Thầy Lân bảo thế thì được rồi, em Định sẽ đi Chùa Hàm Long, đi ngay chiều nay, để anh gọi trước cho Sư thầy. 
Nói là làm, anh bốc máy gọi luôn, xong tuyên bố: Sư thầy đồng ý rồi, nếu em chưa biết Chùa thì cứ đi lên phía Bắc Ninh, lên đó rồi hỏi đường, đây lên đó khoảng ba mươi cây, đường cũng dễ đi mà. Rồi thầy nói thêm, trước đây không phải đi xa thế đâu vì ở Hà Nội này cũng có hai Chùa có thể khử "trùng" được, đó là chùa Trấn Quốc và chùa Liên Phái. Hai nơi này nói như cách nói bây giờ là hai văn phòng đại diện của Chùa Hàm Long vậy, cơ mà hai thầy trụ trì mới thay, chưa thạo việc này lắm nên cứ lên Hàm Long cho yên tâm. Cả mấy anh chị em nhất trí, định chào anh Lân để về thì xảy ra điều bất ngờ.

Điều bất ngờ là nãy giờ anh Sơn ngồi im nghe, chẳng nói gì, cũng chẳng thắc mắc hỏi han gì, giờ anh vẫn ngồi ở ghế, đầu hơi cúi xuống như đang tìm một vật gì ở dưới gầm bàn, anh nói: - Sơn không đồng ý, chiều nay Định cứ ở nhà anh nhờ mấy việc, không phải đi Hàm Long nữa đâu!

Cả nhà ngớ người, đứng im tại chỗ.


Tất cả lại ngồi xuống ghế, như lúc mới đến. Anh Lân nhìn Sơn, tỏ ra ái ngại, rồi anh hỏi: - Sơn, sao em không muốn tiếp tục làm?

Anh Sơn ngước lên, nhìn anh Lân một lúc rồi nói: - Em không tin là Lan về bắt em và con mang đi, mà nếu có bắt thì em đi luôn, sống nữa làm gì...

Nói đến đó rồi Sơn lại cúi đầu xuống, rõ ràng trên mắt anh tôi có ngấn nước.

- Ai bảo với mày là vợ mày về bắt mày đi, thằng Định hả, hay thằng Bằng, hay là tao? Tao bảo con Lan về...
Rõ ràng là anh đã mất bình tĩnh, không kiềm chế được. Có lẽ anh nghĩ mình đang cố gắng thu xếp mọi việc thật ổn thật đẹp cho mấy đứa em của anh Minh bạn thân nhất của anh thì lại có đứa phản đối thẳng thừng như vậy. Có lẽ anh chưa gặp trường hợp tương tự như vậy bao giờ. Anh ngồi xuống ghế, lấy lại bình tĩnh rồi nói:

- Mày là phó giáo sư tiến sĩ ở đâu đâu chứ, về đây mày phải nghe anh đây này, toàn là dân nguyên tử với hạt nhân mà chả hiểu cái cóc khô gì, vô thần vô minh như mày thì ma nó bắt đi cũng chả ai thương, nhưng mày phải biết thương con mày chứ!

Anh Lân đã gõ trúng chỗ yếu nhất của Sơn, tuy vậy anh Sơn vẫn cố cãi: - Nhưng em không tin. Anh Lân nói, mày không tin kệ mày, nhưng việc làm để cứu người thì vẫn phải làm, thằng Bằng thấy thế nào? Anh Bằng nói nhỏ nhẹ, anh Bằng thì lúc nào cũng nhỏ nhẹ:

- Bao nhiêu năm em nghiên cứu về hạt nhân và nguyên tử ở Đúp-na mà chưa bao giờ nghe nói đến trùng tang cả. Ít nhất anh cũng phải giải thích sơ qua cho bọn em biết tại sao nó lại có hiện tượng ấy chứ!

- Ừ, nói thế nghe còn được, anh tưởng tụi mày là những nhà khoa học nghe cái hiểu ngay, thôi được rồi...

Hóa ra là như thế này.

Anh Lân bảo con người tồn tại theo hệ thống chứ không phải độc lập từng đơn vị. Hệ thống sinh học đó lấy huyết thống làm cơ sở tồn tại. Những người nằm trong cùng một hệ sinh học huyết thống phụ thuộc vào nhau rất chặt chẽ và ảnh hưởng đến nhau rất mạnh, kể cả những thế hệ đã chết rồi, tính như xưa nay các cụ nhà ta tính để thờ cúng là khá chính xác, ảnh hưởng đến năm đời.

Đến đây có tiếng bàn tán xì xào phía chị Dung và chị Hương, anh Lân nhìn sang rồi bảo:

- Sao, chúng mày vẫn chưa tin hả, cứ tưởng chết là hết hả. Không đâu, mỗi người là một mắt xích rất quan trọng trong cả hệ thống sinh học đó, cả người sống lẫn người đã chết, và phụ thuộc lẫn nhau rất nhiều. Ảnh hưởng mạnh nhất là từ đời cháu đến đời ông, sau đó mức độ yếu dần đến đời thứ năm thứ sáu, tức đời cụ đời kỵ thì rất yếu. Các cụ nhà ta từ ngàn năm nay đã truyền lại đều là đúng cả, vì đã qua trải nghiệm cuộc sống. Một con người chết đi, năng lượng sinh học rồi trường sinh học quanh mắt xích đó thay đổi rất lớn, và ảnh hưởng đến toàn hệ thống. Ảnh hưởng của sự thay đổi đó còn phụ thuộc vào thời điểm xảy ra đột biến, bởi vì hệ thống sinh học của con người phục thuộc rất nhiều vào các tia vũ trụ, được quyết định bởi vị trí các hành tinh, các ngôi sao vào thời điểm đó, vì thế các nhà làm tử vi từ ngàn xưa đã tính ra giờ tốt giờ xấu. Thế nào, thằng Định ngủ gật hả, mày làm cái gì thế, hả?

- Dạ, đêm qua em mất ngủ, mí lại cái này hôm trước em đã nghe anh giải thích một lần rồi.

- Thôi được, thằng Định về trước đi, nghỉ ngơi tí rồi đi Hàm Long luôn đi cho kịp, còn tụi này ngồi lại đây chút nữa, anh nói thêm cái này. Đi đi, đứng đó làm gì!

Không phải là không nghe lời anh, mà là máy tính trong đầu đang chạy để tính xem là bây giờ ra đường thì đi bằng gì. Lúc đến theo anh chị đi cùng ô tô, giờ chắc phải bắt xe ôm chứ còn gì nữa!
Đi xe ôm thì đi, sợ gì!

Còn nữa.

HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG

HIỆN TƯỢNG TRÙNG TANG - 1

CHÙA HÀM LONG

Chùa Hàm Long - Thái Bảo Nam Sơn tọa lạc ở lưng chừng núi thuộc xã Nam Sơn, huyện Quế Võ, tỉnh Bắc Ninh. Là một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng nằm ở địa thế cực kỳ đẹp đẽ trong khung cảnh đầy huyền bí. 
Chùa được xây dựng vào thời Lý, cách nay hơn 700 năm. Tương truyền đây là nơi tu hành của Thiền sư Dương Không Lộ. Hiện nay trụ trì Chùa Hàm Long là Hòa Thượng Thích Thanh Dũng. Phía trước chùa là vườn Tháp mộ, nổi bật nhất là Tháp Tổ Như Trừng, tự Lân Giác, hiệu Cứu Sinh.

Chùa được trùng tu nhiều lần. Chánh điện được bài trí tôn nghiêm. Ở điện Phật có 4 pho tượng bằng đồng: Đức Phật Thích-ca, tượng A-nan và Ca-diếp, tượng Hoàng hậu Ma-gia. Chùa đã được Bộ Văn hóa công nhận là Di tích lịch sử - văn hóa.
Hàng năm cứ vào Rằm tháng Hai là đúng Lễ Hội Chùa Hàm Long, hàng ngàn khách xa gần đều hành hương về làm lễ và thưởng ngoạn phong cảnh thần tiên.

Tôi biết đến Chùa Hàm Long không phải do đi dự lễ hội, mà là do tôi được giao lên Chùa làm các thủ tục để gửi Vong chị dâu tôi.
Nếu ai đã đọc MỢ TÔI thì chị dâu tôi chính là vợ anh Thạch Sơn. Chị tên là Lan, cùng học trường Lê Ngọc Hân với anh Sơn và tôi. Chị bị trọng bệnh và ra đi đột ngột, để lại nỗi hẫng hụt cho anh tôi và gia đình. Đi xem, thầy bảo mất trúng giờ xấu, ngày tháng cũng xấu. Vậy là để tránh trùng tang, phải làm thủ tục gửi Chị lên Chùa trong hai năm.

Lên đó tôi được chứng kiến rất nhiều gia đình từ nhiều địa phương trong cả nước cũng về Chùa làm lễ gửi Vong người thân. Có điều lạ là Vong khắp nơi về trú ngụ tá túc chốn cửa Phật rất đông mà không hề gây ồn ào phiền toái gì cả.

Ba năm trở lại đây, chị dâu tôi không phải ở Chùa nữa. Chị đã có thể đi về thoải mái giữa nhà thờ bên Nội và Ban thờ Chị ở nhà anh Sơn của tôi. Bây giờ mỗi lần giỗ Chị vào ngày 28 tháng Giêng ÂL, chúng tôi đã có thể khấn kêu tên Chị thoải mái mà không sợ Thần Trùng hiện về. Lần nào cũng vậy, khi đang cúng thì không có vấn đề gì. Nhưng hễ lúc mọi người đang ăn, hai anh em tôi lên bàn thờ thắp hương cho Chị thì bát hương cũng bùng lên hóa hết. Mỗi lần như vậy, tôi phải ôm chặt lấy anh tôi vì anh í rất hay tủi thân. Mà tôi cũng chỉ cứng rắn hơn anh tôi chút xíu bằng cái móng tay, cũng nhờ tôi đã qua đời lính!

Mấy năm gần đây Chị Lan tôi ít về, chẳng hiểu tại sao. Hay chị đã đầu thai vào kiếp mới?


THẦY LÂN


Thế là chị Lan vợ anh Sơn của tôi đã từ giã cõi trần.
Sau khi đưa chị vào gửi ở nhà lạnh bệnh viện 108, chị Tuyền thông báo cho mấy anh chị em tập trung tại nhà anh Sơn. Chị Dung, chị dâu cả nói: Chị vừa hỏi qua một thầy, thầy cho biết là Lan đi vào giờ rất xấu, có lẽ phải đến anh Lân xin ý kiến. Và thế là cả mấy anh chị em lên xe kéo đến nhà bác Lân ở trên phố Trần Xuân Soạn.
Khi đi trên xe chị Dung nói qua cho các em được rõ là anh Lân chơi thân với anh Minh nhà mình, gần đây mọi người quen gọi là thầy Lân vì anh giảng dạy ở Đại học Bách khoa, cũng còn lý do khác nữa là anh xem ngày xem giờ xem tướng số tử vi giúp mọi người.
Nhà anh ở tầng hai, phòng khách chật chội nhưng sạch sẽ, xung quanh toàn sách là sách. Mấy anh chị em chia nhau ngồi quanh bàn nước, còn nữa thì lôi ghế nhựa ghế đẩu ở phòng bên ra rồi quây quần quanh anh Lân. Anh nhìn lướt một lượt "mấy đứa con nhà ông Nho bà Miến" rồi nói: - Nhà này anh chơi thân nhất với Minh thì nó mất rồi, con Chi thì ở trong Sài gòn mà hình như nó cũng chết rồi phải không.

Anh chỉ vào anh Bằng anh Sơn rồi tiếp: - Dạo anh hay đến nhà thì hai đứa mầy đang ở Liên Xô, còn mấy đứa sau nữa anh không biết hết đâu. Rồi anh hỏi hôm nay đến có việc gì?
Sau khi nghe chị Dung trình bày xong rồi chị đưa cho anh một mảnh giấy chắc trên có ghi tên tuổi và ngày giờ mất của chị Lan, anh xem qua mảnh giấy rồi nói: - Chờ anh tí!

Mấy phút sau anh từ phòng trong đi ra với mấy quyển sổ trên tay, anh vào đề luôn:
- Con Lan chết vào giờ xấu, quá xấu, cái gì cũng xấu, ngày tháng năm rồi đến cả giờ cũng xấu, tóm lại là giờ trùng.
Nghe đến giờ trùng, cả mấy anh chị em nhìn nhau thót hết cả tim.
Nói chuyện với chúng tôi một lúc anh rút ra kết luận: - Nhà này nhiều giáo sư tiến sĩ nhưng nếu dùng từ chuyên môn thì người ta gọi là vô minh, chả hiểu cái đếch gì về thế giới con người cả.
Khi tôi hỏi anh về hiện tượng trùng tang thì anh hào hứng hẳn lên: - Thôi, chúng mày chịu khó ngồi lâu lâu một chút anh sẽ giải thích cho nghe.
Hóa ra đó là một đề tài cấp bộ thuộc thể loại "thanh toán sau" nghĩa là mọi kinh phí chủ nhiệm đề tài và bộ môn tự chi trả trong quá trình nghiên cứu, mọi chi phí chỉ được bộ chủ quản thanh toán sau khi có kết luận của HĐKH cấp Bộ thông qua.
Anh kể, đề tài làm trong nhiều năm, kinh phí không lớn nhưng công sức và thời gian bỏ ra quá nhiều, sau 10 năm chờ đợi mà họ không thành lập được hội đồng anh đành buông xuôi. Sau đó một thời gian, bạn anh đang công tác ở một Viện nghiên cứu của Nhật Bản thông báo rằng Viện này đang tổ chức một Hội thảo khoa học, trong đó có một nhánh rất phù hợp với nội dung đề tài của anh, họ đồng ý mời anh sang tham dự và báo cáo. Thế là anh lao vào chuẩn bị, rồi sang Nhật, rồi đọc báo cáo khoa học trong những ngày tổ chức Hội thảo.
Điều không ngờ là báo cáo khoa học của anh đã được các nhà khoa học Nhật Bản để mắt tới. Trước khi rời Nhật Bản để về nước, anh nhận được lời mời từ phía Viện nghiên cứu, họ đề nghị được gặp để trao đổi thêm về đề tài, và ngỏ ý muốn mua bản quyền với giá khởi điểm là 200 ngàn đô-la Mỹ.
(Còn nữa)