KHÔNG ĐỀ
Thi thoảng tôi vẫn lui tới ngôi nhà ấy. Có thể coi đó là Nhà Rông, là ngôi nhà chung của những người anh em bạn hữu, của những người đồng môn, của những người đồng khóa, của những người cùng trường. Túm lại là ngôi nhà của cộng đồng sinh viên đã từng học tập dưới mái trường KGU thuộc Thành phố Trắng, trừ tôi.
Tôi vào nhà bằng lối cửa ngách do mách bảo của mấy người bạn, tìm một góc thật yên tĩnh rồi lẳng lặng ngồi nghe mọi người vui vẻ hát hò, đọc thơ, ngâm thơ, bình thơ. Hoặc lẻn vào góc thư viện đọc trộm các tác phẩm của một số thành viên thuộc đại gia đình này đăng tải. Bài nào cũng hay, bài nào cũng thích, kể cả những bài đã được/bị tác giả gỡ xuống. Với những bài này, tôi thấy hay là nhờ những lời bình còn được thương tình giữ lại.
Ôi, tài hoa thay là những còm-sĩ mà tôi chưa từng biết mặt! Họ bình một cách thực lòng nhất, da diết thiết tha nhất, là nghiệp dư mà cũng là chuyên nghiệp nhất, cảm động nhất, những lời bình làm rung động lòng người, hơn nữa qua đó người đọc có thể hình dung ra nội dung bài đã gỡ. Cho dù qua ô cửa sổ, nơi mà ta thường ghé mắt để đọc trộm các trang viết, chỉ còn thấp thoáng hai bàn tay nắm lấy nhau như không muốn rời xa, mặc cho mưa rơi mưa rơi tầm tã, mặc cho gió thổi gió thổi phũ phàng. Hai bàn tay đầm đìa nước mưa, hay đẫm ướt bởi những dòng nước mắt? Không biết nữa, chỉ biết rằng hai mắt ta cũng đang nhòe ướt...
Với những tác phẩm đó tôi không biết nên gọi là gì, là truyện ngắn, là tản văn, là hồi ức, là ký hay là bút ký? Cuối cùng tôi gọi tất cả những tác phẩm ấy bằng một cái tên giản dị, cái tên phản ánh chính xác nhất giá trị của các tác phẩm đó: Tuyệt tác!
Ở đó ta bắt gặp một vài người quen cũ và mới, thân và sơ. Cho dù là thân hay sơ thì ta vẫn cảm thấy thân thiết, vẫn thấy đồng cảm, bởi chính họ chứ không ai khác đã làm con tim ta run rẩy, đã làm cho ta có cảm giác như đang trở về quê hương thứ hai của mình, nơi cưu mang dạy dỗ ta suốt một thời trai trẻ.
Ở đó ta gặp lại người phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn và nụ cười luôn nở trên môi, đã đến cái tuổi 'hễ liếc xuống là đã nhìn thấy đường băng phía dưới' nhưng vẫn hăm hở làm việc, hăm hở giúp đỡ mọi người, thế mà cũng đã kịp cho ra đời một tổ chức phi chính phủ với chức năng chuyên hỗ trợ tư pháp cho người nghèo.
Ở đó ta bắt gặp những cái tên quen thuộc, thân thương, pha chút hài hước dí dỏm vì đã qua chế biến như Kim Đồng (Nông Văn Dền), như Period M., như Double-M, như vân vi và vân vân, hehe!
Ở đó ta vô cùng choáng với một gã tài tử quen thân, hắn này đẹp chai đa tài thì đúng rồi, lãng tử như sư tử non thì đúng rồi, nhưng làm thơ, mà lại là thơ hay thì ta chưa từng được biết đến. Hay là do đá bóng nhiều khiêu vũ lắm tích tụ lại làm 'đột biến gen'? Cũng chưa biết chừng! Chỉ biết là hắn có những cái bình thơ thật chiên nghiệp, thật sâu sắc và thấm đẫm tình người. Hắn làm ta phát sốt phát rét đến nẩy sinh tâm trạng khi phát hiện tuyên ngôn của hắn: -"Với thơ, nếu không tâm trạng thì thơ không thể hay được!". Hơ hơ, ta phải thức làm thơ đêm nay!
Ở đó ta đã từng đi từ cảm giác ngạc nhiên, ngỡ ngàng, hụt hẫng đến trạng thái quen dần với những bài viết hay, những bài viết xúc động thu hút được sự đồng cảm của cộng đồng, lại được nhanh chóng gỡ xuống chỉ sau vài ngày, có khi chỉ sau vài tiếng kể từ khi 'nó' được post lên. Có lẽ, hoặc là tác giả các bài viết đó, hoặc là Admin, nhận được thông báo khẩn cho hay, Bệnh viện Tim ở cả hai miền đều đã quá tải!
Và mỗi lần ở đó quay về, con tim ta lại như thầm hỏi: -Mi đã liublônnưi từ bao giờ vậy?
Để đảm bảo chắc ăn, mình thủ luôn bài thơ NHỚ ĐỪNG QUÊN của 'người thơ' MinhCK mang về cất luôn vào kho lưu trữ. Đề phòng vài ngày tới bài thơ bị gỡ do có quá nhiều người nhập Viện điều trị tuyến lệ, hehe!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét