dành cho em tôi
Có phải em
vừa về qua xứ Lệ
Mà cánh cò ngơ ngác vỗ đồng xa
Mà dòng xanh đắm đuối lượn hiền hòa
Mà mơn man gió chiều về lả lướt
Lòng thầm nhủ,
em về miền sông nước
em về miền sông nước
Cứ sợ điệu hò bịn rịn si mê
Gạo trắng nước trong quyến luyến níu em về
Rồi một ngày
Ôi, sao thân thuộc quá!
Ôi, sao thân thuộc quá!
Dẫu em về một miền quê mới lạ
Tay hái tay liềm cùng gặt lúa đồng chiêm
Đằm thắm giọng hò giã gạo đêm đêm
Bát cơm tấm ấm lòng ai xao xuyến...
Sao em không về quê anh một chuyến
Để thử chèo thuyền trên bến sông xưa
Để hai bờ rộn rã chuyến đò đưa
Để dàn mỏng nỗi đau quanh câu hò mái đẩy
Em có biết đầm đìa ngàn sâu ấy
Nước mắt chảy hoài tự thuở hồng hoang
Ai diễm phúc bơi giữa dòng lệ chảy
Hết đau buồn, phiền muộn bớt luênh loang.
.....
Em hãy về quê anh một thoáng
Vào những ngày buốt giá nỗi buồn ơi
Để anh kiếm chín bông hồng Đồng Hới
Dịu vết thương lòng, nỗi nhớ cũng dần vơi...
Hãy về quê anh khi mùa Xuân tới
Hỡi em tôi người em gái đồng hương
Dẫu chỉ là đồng hương chữ cuối
Vẫn nặng lòng trăm nhớ ngàn thương...
Những ngày Thu buồn
------------
Chú giải: Thời Pháp, Đồng Hới được gọi là Thành phố Hoa Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét