Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

TIỄN BIỆT - NHỮNG NGÀY BUỒN ĐAU





                                         30 HOÀNG DIỆU


MỘ CỤ - ÔNG NGOẠI BỐ

NGHĨA TRANG LS HUYỆN LỆ THỦY, QB.    VIẾNG MỘ ÔNG NGOẠI. (NHÂN LỄ 3 NGÀY - MỞ CỬA MẢ CỦA CẬU)

----------





VŨNG CHÙA
VŨNG CHÙA

AN XÁ - LỆ THỦY
AN XÁ - LỆ THỦY
AN XÁ - LỘC THỦY - LỆ THỦY


VŨNG CHÙA

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

THẤY MÌNH NHƯ ĐÁ MỒ CÔI


THẤY MÌNH NHƯ ĐÁ MỒ CÔI

*
Mấy hôm rồi nghe bác Mậu (Lê Huy Mậu Sông Quê) nhắc uống thuốc, nhớ ra là thỉnh thoảng mình cũng ngậm một viên nén, loại viên nang Văn Công Hùng, thấy người dễ chịu hẳn.

Tôi biết Hùng đã lâu. Dạo đó Ba tôi bệnh tim, tôi kê cái bàn máy tính cạnh giường ông và đêm đêm vào nhà Hùng tán dóc. Hồi đó nhà Hùng dán đầy ảnh của Dương Minh Long và rải thơ Trần Tuấn khắp nhà. Mỗi lần vào không cẩn thận lại vấp "Ma Thuật Ngón" đôm đốp. Không nhớ dạo đó mấy anh em chọc nhau về vụ gì mà còm đi rồi recom lại vui lắm. Đến nỗi có hôm chúng hắn phải chia nhau đi ăn sáng, tên hói ra phố ăn cháo còn phân công tên Long ở nhà canh còm, vui ơi là vui.

Còn nhớ, một lần vào nhà Hùng thấy cái Avatar treo ở góc, vợ tôi nói "Tên này trông dễ thương nhưng mà tóc hiếm muộn quá". Tôi buột miệng "Để anh bảo nó". Không ngờ hôm sau bỗng thấy hắn thay Avatar, treo cái ảnh có đội mũ ngụy trang trán hẳn hoi, lại còn cười duyên nữa. Vợ phục tôi sát đất, cứ tưởng hắn nghe tôi khuyên nên đổi avatar. Kệ, tôi cũng chẳng cải chính, dại gì!

Tôi cũng không nhớ tại sao tôi thích vào nhà Hùng lục lọi nữa. Có thể có ba nguyên nhân. Một, tôi thích văn chương, trong đó có thơ tình loại ẩm ương. Hai, tôi thích văn chương của người gốc Huế. Ba, tôi thích văn chương viết về miền đất lạ, đặc biệt là vùng đất đầy chất huyền sử như quê hương anh hùng Núp. Có lẽ lý do thứ ba nặng đô hơn cả!

Hùng hoạt bát, hoạt động năng nổ, đi nhiều, con chữ làm nô lệ cho hắn cũng lắm mà hắn làm tội làm tình con chữ cũng nhiều. Túm lại đời hắn gắn với lũ con chữ. Không có con chữ thì không có Văn Công Hùng, thế thôi!

Có lần hắn bị tôi truy tìm với tội tàng trữ tang vật "138". Lệnh truy nã phát ra, hắn chạy trốn lên tận Mù Cang Chải. Kinh vãi! Vụ này kết thúc, hắn tuyên bố "Em sướng bác truy nã", hehe.

Ra Hà Nội lần nào hắn cũng nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi. Lần nào cũng có tin nóng, khi thì "Em viêm họng sốt 39 độ, đang rên hừ hừ ở Nhà khách HNV". Khi thì "Chúng nó giết em rồi. Mới xuống máy bay mà hết ba chai anh ạ". Sau đó thì y như rằng, bác sĩ yêu cầu li dị rượu. Đành thế thôi, điều này tôi đã tiên tri khi còn chưa quen hắn!

Một lần tôi gặp hắn khi về quê nhân dịp Tết Nguyên Đán. Cũng quần the áo gấm đầu đội khăn đóng vái lạy thành thục như thủ từ giữ nhà thờ họ. Có năm nhân dịp cúng giỗ hắn đưa vợ con, đến những hai đứa con gái, về thăm bà nội, thắp hương ở mộ ông nội và nhà thờ. Nhà thờ họ Văn ở quê xây đẹp và uy nghiêm.

Bẵng đi thời gian nhân việc tôi sao nhãng không theo dõi, đùng phát hắn lên làm một chân gì đó oai oai trong Ban Chấp hành Hội nhà văn. Tôi phát hiện hắn có năng khiếu chụp ảnh, sử dụng các chủng loại laptop to đùng chẳng hiểu cũ hay mới, và pot bài lẫn ảnh nhoay nhoáy lên mạng, kể cả trong lôc nhà hắn, đọc hoa cả tai.

Gần đây nhất, cụ thể là ngày 25 tháng 9 lúc đang ngồi trên máy bay từ Tây Nguyên ra Hà Nội họp, tí toáy thế nào hắn cho ra cái gọi là "Ghi vụn trên máy bay". Đọc lên đầy tâm trạng.
Giật cả mình khi đọc đến câu "Thấy mình như đá mồ côi". Và rưng rưng khi nghe nó thủ thỉ "Vừa bay qua quê mình. Mẹ thiêm thiếp bóng". Đầy tâm trạng và linh cảm, linh cảm của một đứa con.
Và điều mà hắn linh cảm đã ập đến hôm qua. Hắn định đi Hà Giang công tác, nhưng rồi nhận được điện thằng em ở Huế nói anh về gấp, thế là đổi kế hoạch, đổi vé, trưa 29 hắn lên máy bay về thẳng Huế với Má.

Tôi gọi điện, máy hắn bận hoài. Sau đó nhắn cái tin "Anh chị muốn biết tình hình của Má". Ít phút sau hắn reply "Má hôn mê sâu. Má không nhận ra em nữa rồi anh ơi". Ngồi thần ra một lúc, báo tin chẳng lành cho vợ. Vợ ngừng tay làm bếp chạy vào: "Nó bay về kịp không? Tội nghiệp". Nó thì lúc nào mà chả tội nghiệp.

Khuyên hắn gì bây giờ? Mọi lời khuyên giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Nhưng không, mình đã nghĩ ra, và nhắn ngay cho hắn: "Hãy ôm Má thật chặt, em nhé. Anh chị chia sẻ với em". 
Không thấy hắn trả lời. Rõ ràng là hắn đang ôm chặt Má trong vòng tay của hắn...
Và vợ chồng tôi nghe rõ tiếng nó khóc tu tu. Khóc ngon lành như chưa bao giờ được khóc...

Điều lạ lùng hơn cả là vợ chồng tôi chưa bao giờ gặp hắn ngoài đời. Dân cư mạng hay nói "Mạng ảo tình người không ảo" có phải là như vậy chăng!

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

KÍ ỨC VĨNH HẰNG



KÝ ỨC VĨNH HẰNG


Ta vẫn không lìa nhau dù khoảnh khắc
Mình- vĩnh hằng- là kí ức thuộc về nhau

Thơ
ROBERT ROJDEXTVENXKI

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

MUỐNG BIỂN


HOA MUỐNG BIỂN


Dọc những bãi biển Quảng Bình, Đà Nẵng, muống biển rất nhiều. Hoa muống biển có màu tím đặc trưng, rất đẹp.


Vào mùa muống biển ra hoa, cả một triền cát thoai thoải kéo dài từ dãy phi lao trên kia ra đến gần chân sóng cơ man là những bông hoa tím ngát, cánh hoa rung rung dập dờn trước gió biển vi vu.


Nhìn hoa, bỗng nhớ bút ký Hoa Muống Biển được đăng trong Tạp chí Văn nghệ Quân Đội, một đặc sản quý hiếm dành cho những người lính khi sống xa Tổ Quốc lúc bấy giờ.

Còn nhớ, dạo đó mới sống cuộc sống xa nhà, xa quê nên dễ tủi thân lắm. Lại vào mùa Đông rét buốt, tuyết rơi miên man, là con trai mà nhớ nhà cũng chảy nước mắt cơ đấy. Đọc Hoa Muống Biển trong những ngày ấy lại thấy nhớ chị quá chừng.

Hè tới đã là cái giỗ thứ hai của chị, phải đến lần giỗ thứ ba (1969) mới được về phép, thế là lại được về với má và các em. Chưa bao giờ nghĩ đến cái cảnh về nhà mà lại không có chị, chả biết lúc đó mình có kìm được không, hay gặp má rồi lại khóc tràn...




Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

VỀ ĐI EM




VỀ THÔI, EM!


Về đi em
Con tàu lỡ chuyến
chẳng còn quay lại nữa đâu
Đừng có ngồi lì giữa cơn mưa ngâu
để rồi hóa đá.



Em về đi!
Những gì anh ấy hứa
chẳng còn hiện thực nữa đâu
Anh ấy nói yêu em dài lâu
vậy mà nửa đường đứt gánh.
Ai sẽ lo cho em những tháng ngày cô quạnh
Anh ấy đâu rồi? Anh ấy đâu...



Về đi, em.
Đừng quá buồn đau
Biết rồi mà, đang "buồn không chịu nổi"
Nhưng sao lại lặng im, mãi không chịu nói
Để anh ấy nghẹn lòng
Tim nhói đau...


Em! Về đi...
Về giữ lại những gì lúc có nhau
với những gì một mình em gầy dựng
Anh ấy đi thật rồi. 
Thu sắp về, lá rụng
Tiếng chim chiều líu ríu
Sắp heo may


Về thôi em
Người em chờ chiều nay
sẽ chẳng thể còn quay lại nữa
Anh ấy đã bình yên bên Cõi Chúa
cùng tình thương của em.
.....


Về thôi Em...

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

CUỐI CON ĐƯỜNG...


TỪ BIỆT


Đào Phong Lan


Em về đi…
Con dế ngủ quên rồi
Trong ngăn bàn một thời đi học

Hình như là
Đêm nay
Trăng cũng khóc
Con đường dài hun hút dưới chân nhau

Em về đi …
Đừng nhìn lại phía sau
Anh sẽ vừa đi vừa huýt sáo
Dẫu trái tim mình ngập tràn dông bão
Anh đã quen vui… những lúc rất buồn

Em về đi…
Bóng nhỏ cuối con đường
Tờ giấy trắng rơi từ vở cũ
Giọt mực tím tròn vo nằm ủ rũ
Viên phấn bỗng nhiên lăn vỡ trên sàn

Em về đi…
Mang theo chiếc lá vàng
Mùa đông ném xuống mặt đường sẫm tối
Gió vẫn thổi
Qua vai anh
Rất vội…


Photo

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

CÂU THƠ EM


XANH LẠI BẾN BỜ XƯA


Có câu thơ của em anh đi cả một đời không hết
Giọt nước mắt em rơi anh lau hoài vẫn ướt
Có sợi buồn nơi em vương vào tim làm anh đau buốt
Chợt vọng tiếng em cười xanh lại bến bờ xưa...


Photo: Hayırlı iftarları :)