Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

SAY SAY

SAY NƯỚC NGA VÀ SAY ĐỜI LÍNH

Cuối chiều nay nhận nhiệm vụ hết sức vinh quang là đưa "bồ cả" đi dự Hội Trường  MÂY-IK tại một nhà hàng mãi tận ven Hồ Tây. Cô bồ cho số máy của cô bạn cùng lớp (cả cùng phòng nữa cơ đấy) để hỏi đường. Cô bạn bắt máy, hỏi giọng thẩm vấn "Anh là ai?", mình bảo "Lái xe tăc-xi". Đến nơi quay xe về ngay. Lớp này toàn em xinh, ở lại lôi thôi lắm, lại mất lập trường rồi thế nào cũng không về đến nhà được. Đang dừng đèn đỏ thì có cuộc gọi, giọng cô bạn của bồ cả hồi nãy "Anh tăc-xi ơi, anh thả bạn em xuống chỗ nào rồi, sao chờ mãi không thấy". Mình ậm ờ rồi tắt máy, chỉ cần nói thêm mấy câu là "nó" nhận ra mình ngay, có mà hỏng bét. Mưa to ơi là to, đường ngập mất mấy chỗ. Chuyện muỗi! Chỉ tí là về đến nhà, nước mã hồi phi nhanh phết!

Nhớ lại trưa nay vừa ngồi với hội ELINCO ở nhà hàng Xanh & Trắng. Hầu hết bọn trẻ là nhân viên ELINCO. Còn số lớn tuổi đều đã từng học ở Nga hoặc Liên Xô, lên hát toàn bài hát Nga. Đang ngồi thì có tin nhắn của bồ "Xem VTV ngay, đang duyệt binh ở Quảng trường Đỏ". Tên Thắng lại lôi ra thêm một chai vodka Nga loại hai lít và mấy cân cá hun khói xách tay. Suýt nữa thì không về được.

Về nhà Thắng thăm nhà mới của vợ chồng nó. Nhà đẹp, vô cùng đẹp, kiểu dáng hiện đại, thoáng mát. Ngồi phòng khách nhìn ra ngoài cứ tưởng mình đang ngồi cùng nó cái dạo hai thằng còn ở Dupna. Nhớ nước Nga và nhớ thầy cô da diết. Hai thằng rủ nhau lên phòng thờ ở tầng trên cùng thắp hương cho Ba Má nó, sững người khi thấy nó thờ cả ông thầy của nó dạo học ở Liên Xô. Thắp hương cho Thầy mà lòng rưng rưng. Bây giờ mới thấy hết tấm lòng của một đứa con hiếu học là như thế nào.

Nằm nghỉ một lát nhưng không ngủ được. Đầu óc cứ toàn nghĩ về thầy cô và nước Nga, về Liên Xô, nơi đã cưu mang, nuôi nấng dạy dỗ những đứa con Việt Nam một thời chiến tranh gian khổ và khốc liệt. Nhớ ra hôm nay mới là mùng 7 tháng 11, mới là đúng ngày kỷ niệm Cách mạng Tháng Mười Nga. Thế ra hôm qua tụi cựu sinh viên Ki-si-nhôp (KGU) họp mặt tại Khách sạn La Thành là tổ chức sớm hơn một ngày à. Chúng nó đúng là quân 'ăn cơm trước kẻng', hehe. Tại buổi họp mặt này mình gặp lại rất nhiều người quen cũ, đó là những sinh viên chỉ học một năm dự bị tiếng Nga tại Ki-si-nhôp, sau đó về Thành phố Ô-đet-xa bên bờ Biển Đen học Đại học, và chúng mình quen nhau, nhưng chưa kịp yêu đứa nào cả, huhu. Có một tên rất hay nhìn trộm mình, lúc đầu mình cứ tưởng là Mèo Mun, nhưng té ra không phải. Tiếc hùi hụi!

Rồi liên tưởng đến dân Ô-đet-xa cũng là dân 'ăn cơm trước kẻng' chứ hơn gì mấy đứa KGU. Dân Ô-đet-xa còn tổ chức gặp mặt từ trưa hôm qua, mùng 6 tháng 11, tại Bảo tàng Phòng Không - Không Quân. Có mặt khoảng gần một trăm, ít hơn năm ngoái. Khoảng gần chục tên vắng mặt là do Đức Thánh Trần gọi sang bên Ngài để 'xây dựng lực lượng' giữ yên bờ cõi. Ừ thôi thế cũng yên phận chúng nó! Gặp lại bạn cũ, đồng đội, thủ trưởng cũ, mừng mừng tủi tủi. Cái đời thằng lính nó sinh ra cái tính ủy mị thế, chứ năm nào chả gặp nhau.

Trong Hội trường nhiều bố phát biểu dài quá, lại còn đọc thơ tự sáng tác nữa, kinh vãi! Mình bèn kéo mấy tên bắng nhắng ra sảnh ngồi tán hươu tán vượn với mấy em bên Quân Nhạc. Mấy em xinh như mộng, tán dẻo như kẹo kéo mới ra lò. Một em chân dài miên man, chắc là dân múa, mới hỏi "Hồi bên Liên Xô các anh học lái phi công phải không?". Mình bảo, học lái phi công quá đơn giản nên bọn anh được chọn học lái máy bay, sau đó về nước toàn lái máy bay bà già. Câu đùa này chắc hơi thô mí lại thông dụng nên các em cười ré lên, chắc không có gì khó hiểu bắt phải suy luận lôi thôi. May thía!

Giải tán hội thì cũng đã sang chiều, mình bắt cái Mai-Linh đi về cho có hơi đồng đội. Lúc ngồi băng ghế sau đã thấy tây tây, vậy mà cậu trẻ lái tăc-xi còn bắt chuyện "Chắc chú đi dự cưới về?". Mình đáp "Không, bọn chú sinh hoạt  Cựu Chiến binh". Cậu lái nói "Lãnh đạo tập đoàn của bọn cháu toàn là Cựu chiến binh đấy chú ạ. Các bác í thương anh em lắm". Nghe thế mình tán thêm "Ờ, trưa nay có cha Hồ Huy phát biểu hay phết, vỗ tay rầm rầm". Cậu lái ngạc nhiên "Ôi thế à, chú í có đến dự với các bác à? Chú í là lãnh đạo cao nhất của bọn cháu đấy". Mình bốc lên "Hồ Huy rất tốt, luôn giữ được phẩm chất người lính Cụ Hồ. Khi phát biểu cứ luôn mồm cám ơn mọi người. Nhưng chú nói với Hồ Huy là mọi người ở đây phải cám ơn Hồ Huy mới đúng, vì Hồ Huy đã chiến đấu ở mặt trận khốc liệt nhất, trong lúc bọn chú đang học ở nước ngoài". Hồ Huy nói "Học về các anh còn chiến đấu hiệu quả hơn bọn em". Mình nói "Nhưng chú mày đánh nhau ở nơi hòn tên mũi đạn, bọn tớ cũng đánh nhau nhưng mà là lính cậu". Cậu lái chăm chú lắng nghe ra vẻ khâm phục lắm.

Đến nhà, đưa cái thẻ cà thanh toán của Mai-Linh có chữ ký của Hồ Huy, cậu lái trẻ càng tin là có Thủ trưởng Hồ Huy của nó đến dự buổi họp mặt thật.

Đang say nước Nga, rồi say cái tình của những người lính, không ai đang tâm đánh thuế những kẻ bốc phét đang say như mình cả! Keke

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét