Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

MỢ TÔI - 2

MỢ TÔI - NHỮNG NỖI ĐAU LẶN VÀO TRONG
Viết vào ngày Giỗ Mợ
Nỗi đau khôn nguôi cứ bám riết lấy phần đời còn lại của Mợ tôi có lẽ tính từ ngày ở nhà nhận được giấy báo tử của Quang, hy sinh tại mặt trận Quảng Trị. Quang là con trai áp chót, trên Huy và dưới anh Sơn. Quang sinh cùng năm với Tấn Lộc em trai tôi. Quang lúc mới sinh đã là một đứa trẻ yếu ớt, khó nuôi, vì vậy được Me thương lắm.

Mợ tôi càng thương Quang gấp bội khi Quang nhập ngũ, cũng bởi với đôi mắt cận thị nặng, lúc nào cũng đeo kính cận số to trông như hai cái đít chai, cả nhà không hiểu Quang ra trận rồi sẽ đánh đấm thế nào. Thời gian Quang tập trung huấn luyện đi B ở Thanh Hóa, Ba tôi đã hai lần đạp xe vào tận nơi thăm Quang. Có lẽ đó là lần cuối cùng Quang được gặp người thân cho đến khi hy sinh.

Sau này nhờ nhiều người tận tình giúp đỡ, gia đình đã tìm được hài cốt của Quang tại đúng căn hầm mà Quang hy sinh. Mộ của Quang được đặt trong Nghĩa trang Đường Chín. Năm nào gia đình cũng tổ chức một xe vào đó thăm Quang. 
Còn nhớ cái lần tôi đi NCS từ Kiev trở về, khi đến thăm Cậu Mợ rồi thắp hương trên bàn thờ Ông Bà để báo cáo kết quả học tập, tôi để ý thấy một cái bình bằng gốm sứ trông giống cái bát hương cỡ lớn, có nắp đậy kín gắn keo xi, bên cạnh có đặt một bát hương riêng. Hỏi thì Mợ nói đó là anh con đấy, anh mất sớm ở Chiến khu Bang-Rợn lúc mới mấy tháng tuổi. Tôi buột miệng nói "Phải anh Cooc không Me?". Với vẻ đầy ngạc nhiên Mợ tôi hỏi: "Sao con biết?". Tôi kể cho Mợ nghe là từ hồi còn bé, cứ mỗi lần kể tên các anh chị trong nhà thì Ba Mẹ tôi hay nhắc đến anh Cooc. Nói anh mất sớm, tội lắm, trên chiến khu thiếu thốn đủ điều, thuốc men cũng thiếu, và anh được chôn dưới gốc cây thị. Mợ nói, Cooc là địa danh vùng đó, cây thị bây giờ đã thành cổ thụ, cũng nhờ có cây thị mới tìm được nơi anh nằm, bao nhiêu năm rồi còn gì, Me cũng chỉ mang được nắm đất về thờ thôi. Sau này do nhiều người khuyên, Mợ tôi đưa anh lên chùa, cho nó lành, Mợ bảo thế.

Năm 1995 Cậu tôi ốm nặng rồi qua đời tại Bệnh viện Hữu nghị. Trước đó chị Hồng Anh đón chú Tài Thu về châm cứu cho Cậu, chú cho chạy điện châm mấy lần, lần nào cũng nói chuyện với Cậu tôi rất nhẹ nhàng, động viên rất khéo. Nhưng khi ra ngoài hành lang thì chú cho biết là đã quá muộn. Quả nhiên chỉ hai hôm sau là Cậu đi vào hôn mê, rồi hôn mê sâu cho đến lúc ra đi.

Khi đón Mợ vào Bệnh viện, chúng tôi để Me ngồi trên một chiếc ghế kê sát giường Ba nằm. Mợ cứ nhắc đi nhắc lại một câu "Sao thế này, sao lại đi sớm thế này...". Sau đó Mợ nói với chúng tôi: "Me muốn ngồi đây một mình với Ba". Tất cả lặng lẽ lui ra hành lang, chỉ còn tôi đứng lại sau lưng Me, và anh Minh thì đứng ở phía đầu giường Ba nằm. Anh cẩn thận hà hơi nóng vào lòng bàn tay rồi vuốt mấy lượt lên mắt Cậu tôi. Trước đó ít phút, mắt Cậu chỉ khép lại khi có bóng Mợ bước vào phòng. Me nói: "Hai đứa ra ngoài một lúc, khi nào Me gọi mới được vào". Nấn ná mấy giây rồi hai anh em cũng chịu rút ra ngoài đứng đợi. Tôi nhòm qua cửa kính, đầu tiên thấy Mợ ngồi im khá lâu, rồi sau đó cứ như đang tâm sự điều gì với Cậu vậy.
Từ khi đưa Cậu tôi lên Mai Dịch trở về, hàng ngày lúc nào cũng có người luôn bên cạnh Mợ. Dù thấy Mợ vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng chúng tôi hiểu rằng để giữ được vẻ ngoài bình tĩnh như vậy, chắc Mợ không còn đủ sức để chặn nỗi đau bên trong đang cào xé cõi lòng.

(Còn nữa)