Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

AVE MARIA

AVE MARIA



Sáng nay nhận được email của Anh.
Anh gửi cho hai đường link vào nghe bản Ave Maria với lời nhắn gửi: "Chắc bài này đã quá quen thuộc với Định. Chính vì thế mà mình gửi cho Định với hy vọng sau khi nghe lại sẽ có những cảm xúc mới! Email lại cho mình nhé!".

Mới đọc thư Anh, chưa kịp nghe lại bản nhạc mà bao cảm xúc đã ùn ùn kéo về, xáo động cả một cảnh giới nội tâm vốn chưa bao giờ bình lặng nơi mình. Người đầu tiên mình nhớ đến là Linh, Nguyễn Di Linh, người bạn thân đã sớm về Cõi Bên Kia, chí ít đã hơn ba mươi năm. Di Linh là em họ của Anh. Dạo đó, vào những năm cuối thập kỷ 70 của thế kỷ trước, khi làm NCS ở Kiev mình và Di Linh cùng ở một phòng, cùng chung một Thầy hướng dẫn. Đặc biệt, trước khi sang Kiev làm NCS hai đứa cùng là giảng viên của Khoa VTĐT thuộc Học viện KTQS. Hằng đêm, khi làm việc cũng như trước khi ngủ, Di Linh luôn mở nghe các bản nhạc cổ điển, trong đó có hai bài mình thích nhất là Đa-nuyp Xanh và bài này, bản Ave Maria quen thuộc.

Di Linh tâm sự, nó mê nhạc cổ điển là nhờ Má nó mê dòng nhạc này từ hồi nó còn bé tí, sống cùng Má trên tầng áp mái của một cửa hàng Bách hóa Tổng hợp, sau đó chuyển hẳn về tầng hai của số nhà 141 Hàng Bông, Hà nội. Má Linh mê nhạc cổ điển, và bản nhạc mà Bà thích nhất là bản Đa-nuyp Xanh.

Người thứ hai mình nhớ đến là Trần Điện Biên, con trai cụ Trần Lâm, và là anh trai của Trần Bình Minh. Tên này mê nhạc cổ điển bẩm sinh. Phòng nó chỉ có rặt một loại đĩa nhạc cổ điển, không có loại nào khác. Và điều trùng hợp lạ lùng là nó cũng thích hai bài như mình, Ave Maria và Đa-nuyp Xanh. Lúc đầu ý nghĩ đen tối của mình tưởng rằng nó nói thế để lấy lòng hai ông anh cho dễ vào Đảng. Sau thấy rằng không có hai ông anh thì nó cũng vào Đảng dễ như xơi kem tươi mới thầm tự lấy làm xấu hổ. Biên thật sự mê hai bản nhạc đó, và mê trước cả mình!
Sang phòng nó, thấy nó ngồi đốt thuốc ngoài ban công, đĩa vẫn quay bản AVE MARIA quen thuộc như mọi lần...

Đọc lại email thấy Anh giới thiệu rất kỹ về bản Ave Maria nầy. Anh viết

"Ngày nay, chúng ta có thể nghe Ave Maria ở nhiều nơi : trong các lễ cưới (nhất là ở Việt Nam ta) hoặc vào những ngày Giáng Sinh. Hãng Walt Disney thì đã sử dụng tác phẩm này trong phần kết thúc của bộ phim hoạt hình Fantasia, là một trong số những bộ phim hoạt hình đầu tiên của họ. Cả game hành động nổi tiếng như Hitman cũng đã sử dụng "Ave Maria" trong game đó.
Nhà soạn nhạc vĩ đại người Áo Franz Schubert đã  có bản "Ave Maria"của mình. Vào những năm 1825, Schubert có một chuyến đi về vùng quê. Trong số những tác phẩm ông sáng tác trong chuyến đi này có "Ave Maria".

"Ave Maria" được trình diễn lần đầu tiên tại lâu đài của nữ hầu tước Sophie Weissenwolff  tại ngôi làng nhỏ Steyregg ở Áo như là một món quà dành tặng nữ hầu tước. Tác phẩm này của Schubert thường được gọi bằng cái tên "Ave Maria" (thay vì là "Bài ca thứ ba của nàng Ellens" như trong nguyên bản) là bởi vì nó là một đoạn trong lời cầu nguyện của nàng Ellens mà bắt đầu bằng  " Ave Maria".
Chiều nay ngồi một mình, nghe thêm clip do Mỹ Linh trình bày bằng ca từ tiếng Việt, bỗng cảm xúc trào dâng, lâng lâng như đang hiện diện ở một Cõi giới khác, trong lành và đầy yêu thương.

Ave Maria
Ngước nhìn bầu trời xanh sớm nay
Muốn được cùng làn mây trắng bay
Tới một đời chỉ có yêu thương mà thôi.

Nơi ấy đẹp như trong giấc mộng
Đẹp tựa mùa xuân thắm mộng.
Lời cầu nguyện hôm nay
Để cho ta mãi sống trong niềm vui.

Để yêu người
Để tiếng cười
Sẽ mãi rộn năm tháng tuyệt vời.
Sẽ mãi đẹp như sen thơm tỏa ngát trên đồng
Như mênh mông biển lúa lên đòng.
Lời cầu nguyện trong sáng mãi trên cao vời như ánh mặt trời sáng nay sáng lên trong tâm hồn tôi...

Anh viết thêm
"Các nhà soạn nhạc khác nhau trên thế giới  đã có rất nhiều tác phẩm cùng tên "Ave Maria" mà một trong những bản nổi tíêng có lẽ là của Gounod, khi ông soạn lại trên giai điệu của một tác phẩm của nhà soạn nhạc thiên tài Bach. Tuy nhiên, “Ave Maria” của  Gounod có giá trị tự thân và chính nó là một tác phẩm khiến công chúng luôn nhớ đến Gounod.
Gounod sinh ngày 17/6/1818. Mẹ ông là nghệ sĩ piano và cũng là giáo viên dạy piano đầu tiên của con trai mình. Khi còn nhỏ, Gounod đã được mẹ cho học sáng tác với nhà soạn nhạc Pháp Anton Reicha, người bạn lâu năm của Beethoven và là thầy dạy của Franz Liszt và Hector Berlioz.  Từ năm 1870 đến 1875, Gounod sống tại nước Anh vì vào khoảng thời gian đó, nước Pháp đang trong  tình trạng khẩn cấp do chiến tranh Pháp - Phổ. Trong những năm đó và trong giai đoạn tiếp theo, khi quay về Pháp, Gounod sáng tác nhiều, đặc biệt là âm nhạc tôn giáo nhưng không  được thành công như trong các thập niên 1850 và 1860.
Trong số các tác phẩm hấp dẫn và giàu sức tưởng tượng về sau có bản giao hưởng nhỏ - Petite Symphonie (1885) – chỉ viết cho 9 nhạc cụ.
Charles Gounod qua đời tại St. Cloud vào ngày 18/10/1893. Một nén tâm hương dành cho Ông!"

Chỉ chừng nấy cũng đủ để nói lên, Anh không chỉ là Người Anh Cả với tất cả ý nghĩa đầy đủ và trọn vẹn nhất của từ đó đối với chúng em, mà với riêng em, anh còn là người thầy tâm hồn nữa!

Nghe Ave Maria thêm lần nữa, ta thấy lòng mình nhẹ nhõm, thư thái. Ta như chìm đắm trong yêu thương và mãi mãi an lành!

Cám ơn Anh rất nhiều, Anh Lãm ơi!

B'LÔC NHÂN - DI DÂN BLOGGERS

NHỮNG CUỘC DI DÂN BI TRÁNG CỦA CỘNG ĐỒNG MẠNG
Theo ý tưởng của blogger CIAO

Bỗng nhớ lại cái thuở ban đầu ấy...
Thuở ấy còn bé lắm, không dám đi chơi xa, chỉ quanh quẩn mấy nhà trong xóm nhỏ Ba Sáu Mươi 360 (Yahoo!360). Vào nhà ai cũng thấy lạ, chỉ đọc không dám còm. Thỉnh thoảng sợ ma lại rủ thằng em cùng đi, thằng này gan cóc tía nhưng vì thấy lạ cũng không dám rải còm. Dạo đó chưa hiểu văn hóa blog là cái chi chi nên cứ nghĩ rải còm cũng như "đinh tặc" rải đinh trên xa lộ nên không dám, thế thôi.

Ít lâu sau phía quốc tế thấy dân bloggers nhập cư đông đúc lộn xộn bèn lập một dự án bất động sản kếch xù, dựng một khu đô thị mới tại Việt nam cho dân bloggers tái định cư. Khu tái định cư được mang tên Ba Sáu Mươi Pờ-lơt (Yahoo!360plus). Các căn hộ, biệt thự giá như bèo, thời gian đầu gần như biếu không, đến mức không cần giấu diếm, bí thơ Hồng Chương gọi căn nhà của mình là "Nhà tình nghĩa"!

Với giọng điệu tuyên truyền vừa động viên khuyến khích vừa dọa dẫm, phía quốc tế đã thành công trong việc xua hàng vạn cư dân bloggers rời bỏ Ba Sáu Mươi ồ ạt chạy về Khu tái định cư Ba Sáu Mươi Pờ-lơt. Người có phương tiện thì mang được toàn bộ tài sản tích cóp bấy lâu về một lần. Dân làm công ăn lương thì khiêm tốn hơn, cứ dùng xe cút-kít hiệu "COP-PÊT" chở mỗi ngày một ít, với phương châm cái gì quý mang về trước, đến đâu hay đấy. Một số muốn nhân dịp này chia tay chủ đầu tư Già-Hú (Yahoo) đến thẳng miền đất hứa, thời đó hấp dẫn nhất có lẽ là xứ sở Uôt-Pres (WordPress), rồi Blôc-Xìpot (blogspot),v.v...

Còn nhớ dạo đó sôi nổi và sầm uất nhất là làng Vi-En-Oep-lôc (vnweblogs), nó như phố cổ Hội An ở ven biển miền Trung hoặc như làng cổ Đường Lâm ở phía Bắc vậy. Cư dân làng này toàn là dân văn chương thơ phú, ai mới vào thăm đều có cảm giác choáng ngợp. Tuy thế dân làng rất mến khách, ai vào thăm nhà chỉ chào xã giao một câu cũng được chủ nhà đáp lễ bằng một cốc "re-còm" rất chi là lịch sự. Trưởng thôn là Già làng Nguyên Hùng trực ở cổng làng hăm bốn trên hăm tư, hễ ai lăm le ghé nhà các chân dài hoặc người mẫu thì xét hỏi đủ điều và bắt trình căn cước.

Thời đó hai anh em tôi một tấc cắm dùi cũng không, vậy nên cứ lang thang hết nhà này đến nhà khác , thích đâu rải còm đó. Không nhà, không nick ảo, rải còm xong cứ để số CMT lại là được (tên đăng ký theo yahoo.mail). Sau này trầm trầy trầm trật mãi, hai anh em cũng dựng tạm được hai túp lều bên làng tái định cư Pờ-lơt, lấy chỗ chui vô chui ra. Từ đó đi rải còm cũng thuận lợi hơn thật.

Một hôm, bỗng thấy dân làng Vi-En chạy tóe loe như chợ vỡ, cứ đoán mò có lẽ hỏa hoạn hay vỡ đê gì đó. Tìm hiểu kỹ thì ra làng này từ lâu là do hai vợ chồng đại gia Mai Minh làm chủ đầu tư. Không hiểu vì lý do gì có một băng trộm cắp ban ngày ban mặt xông vào làng khua khoắng lung tung. Nạn nhân đầu tiên là nhà bác Nguyễn Trọng Tạo, chúng mới vào có một lần mà đã khuân gần hết tài sản nhà bác í, xong việc chúng khóa trái cửa để đấy. Căn nhà đầy ắp của cải quý hiếm nay trống huếch trống hoác, chúng chưa phóng hỏa đốt là may. Bác Tạo quen mấy ông bên An Ninh Mạng, hỏi thì họ bảo là "Tin Tặc", khiếp vãi!

Tiếp đến là nhà "Một Góc Nhìn hơi Khác" của Trương Duy Nhất, hội Sinh Tử Lệnh khóa trái cửa bỏ đó. Vô không vô được ra không ra được tức muốn chết mà không chết được. Chúng còn trêu tức bằng cách treo biển bán nhà của Nhất với giá bèo, tức muốn nổ con mắt. Trương Duy Nhất một mình một ngựa khăn khói quả mướp tá túc nhà bạn bè một thời gian, thấy yên ắng liền phi một mạch sang Blôc- Xìpot rồi định cư luôn bên đó. Chắc là nhập tịch bên đó luôn, không thấy về thăm quê lần nào.

Một số đang sinh sống tại hải ngoại thì thức thời hơn, trước đó đã tậu đất lập trang trại khắp nơi, kiểu Nhà nghỉ cuối tuần ở châu Âu. Một vài trường hợp điển hình như Mụ TC thì lập đồn điền trồng cây công nghiệp ngắn ngày lấy tên là "Vì ta cóc cần nhau". Lão Đồ Gàn thì lập ấp trồng tre nuôi cá sấu, đặt tên ấp là "Ngửi Văn" khiến nhiều kẻ tò mò chui vô nhòm ngó. Chỉ thấy nhà lão suốt ngày xé họa báo cũ dán dán xoa xoa vương vãi tùm lum, lại còn xây lò chế biến cháo dinh dưỡng giá đồng loạt sáu đồng một tô mang nhãn hiệu Lục Bát, khói hương nghi ngút đêm ngày.

Vậy mà cái Khu Tái định cư BSM Pờ-lơt cũng chẳng được yên. Ban quản lý khu dân cư nghĩ ra đủ trò, khi thì đào đường đặt cống thoát nước, khi thì lật vỉa hè hạ cáp thông tin. Lại còn bắt chủ và khách mỗi khi vào nhà phải kê khai đủ thứ, hôm nay khuyến cáo sử dụng 'smart card', mai tuyên truyền sử dụng khóa điện tử, khiến mỗi lần chủ vào nhà hoặc khách ghé thăm phải toát mồ hôi hột mở cửa nhà như mở két sắt đựng vàng. Lại còn cái nạn trộm cắp vặt như nấm sau mưa. Khách đến nhà vừa bày ra túi quà 'com-mần' đặt lên bàn, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy biến mất tiêu, làm cả chủ lẫn khách dở khóc dở cười, đôi khi cười ra nước mắt.

Cho đến một ngày, khi Ban Quản lý Khu Tái định cư Pờ-lơt động thổ khởi công dự án nâng cấp cơ sở hạ tầng thì giọt nước đã làm tràn ly sữa, rất nhiều bloggers khăn gói quả mướp rủ nhau lên đường, dứt khoát rời bỏ khu dân cư đầy những nhiêu khê này. Nếu ngược thời gian một chút, người ta hẳn còn nhớ anh em nhà Bọ Lập đã rời bỏ mảnh đất này từ rất sớm. Với lời tuyên bố khôn ngoan đậm chất ngụy trang "Tôi là người thích làm mới, trong khi chưa làm mới được mình thì ít nhất cũng làm mới cái chỗ nương thân!", Bọ nhanh chóng tậu đất xây nhà mở quán nhậu tại vùng kinh tế mới Uôt-Ret. Em Bọ Lập là Bọ Vinh (nay là Cu Vinh) thì quay về làng cũ Vi-En lập nghiệp, kêu gọi đầu tư.

Văn Thành Nhân cũng theo chân Bọ Lập sang mở trang trại trồng chuối và Trung Tâm huấn luyện vận động viên môn Phượt ngay chân núi Uôt-Ret. Trước khi đi VTN còn cẩn thận trồng trước sân ngôi nhà cũ một cây sao đen thẳng tắp, nay đã thành cổ thụ. Ý muốn truyền lại cho hậu thế một thông điệp: "VTN ta chính là SAO, tuy hơi...ĐEN!", hehe!
Theo bước chân vĩ đại của Bọ và VTN còn có nàng CÚN (MTHN) sang WP mở cửa hàng Lẩu Mắm gia truyền, thời gian đầu liên doanh cùng nữ sĩ Lam Luyến phục dựng dây chuyền chuyên sản xuất thơ tình tuyên chiến với giới mày râu! Căn nhà cũ bên BSM Pờ-lơt nàng mở Văn Phòng chuyên tuyển dụng nhân viên rồi để đó. Thỉnh thoảng quay về dùng căn nhà cũ như cứ điểm xuất quân đi thanh tra và chỉ đạo khắp một vùng Pờ-Lơt chậm phát triển.
Một lần, cụ Mèo nhận được văn thư "Nếu thấy có nhu cầu, đề nghị cụ làm đơn xin cấp nhà tình nghĩa tại Khu đô thị mới WP. Kí tên 'Madam Cún' - Tổng Thư ký Hiệp hội xóa đói giảm nghèo, Chủ tịch UB xóa tranh tre mái lá và nhà tạm. Đã ký và đóng dấu". Đúng văn phong MTHN, đúng chữ ký Madam Cún, cùng con dấu hình đôi môi đỏ choét. Phục vãi!

Lại nói, Quán nhậu của Bọ Lập tiếng nổi như cồn, không phải do rượu ngon mà vì có mồi nhậu độc đáo lại liên tục đổi món, thật không nơi nào có được. Dân nhậu tứ xứ kéo nhau về đây, biến ngôi nhà văn chương của Bọ thành Chiếu Rượu Quê Choa vang bóng một thời. Nếu căn cứ vào số lượt khách ghé thăm, cộng với số lượng dân nhậu thường xuyên có mặt trên Chiếu Rượu, có thể coi đây là một cuộc "bán di dân" thuộc loại hiếm hoi trong thế giới mạng.

Thời thế đổi thay, muôn sự nhiễu nhương, Chiếu Rượu Quê Choa miễn cưỡng khóa 'Còm'. Sự chấm dứt một thời ồn ào sôi động ở Quê Choa cũng là mở đầu một giai đoạn mới, giai đoạn di dân âm thầm mà ồ ạt sang hành tinh khác ngoài Trái Đất, hành tinh Phi-Bi (FB).

Không phải ai cũng thích nghi được ngay với điều kiện không trọng lượng trên hành tinh mới toe này, vì vậy một số vẫn còn nấn ná với ngôi nhà xưa, lưu luyến không muốn rời xa cái bản làng quen thuộc nơi mình đang sống. Mặc dù trong sâu thẳm tâm hồn, vẫn ngày đêm vọng ngóng về phương trời xa, nơi có biết bao bạn bè thân thương đang mỏi mắt chờ mong! Ôi, làm một cuộc đổi thay sao mà thấy quá sức mình...

Nếu lấy thời gian trên mạng làm thước đo rồi lấy tuổi Tráng sĩ Cú làm chuẩn thì năm nay mình đã ngoài bốn sọi. Mới chừng nấy tuổi đầu mà đã hoài cổ, khổ thế! Đôi lúc ngồi một mình, nhớ lại thời hoàng kim của Chiếu Rượu QC, lại thích ngâm nga mấy khổ văn vần của Dì Thu Lê khởi xướng, mà sướng âm ỉ mãi đến tận khuya!

Thơ rằng.

Người lui kẻ tới dập dồn. Quê Choa "đã lắm", tiếng đồn gần xa. Nầy chim nầy bướm nầy hoa. Có còm Tiến sĩ có loa họp phường. Có nàng còm sĩ Bạch Dương. Có Lạc Dân với Hồng Chương 'phó nhòm'. Có Mèo Hen dáng còm nhom. Có chàng Cú Đỉn, Hồ Thơm, Mục Đồng. Hoan hô bác sĩ Sao Hồng. Khám thai anh phán "Cu Dong có bầu"!!! Cún liền gọi Di-va-gâu. Cu Hwng Câm Điếc ra hầu rượu ngay. Quê Bác uống chẳng thấy say. Rượu quê choa lỗ dế này rót vô. Bực chàng Minh Trí họ Ngô. Trà Hâm Lại gọi xic-lô bỏ về. Hà Hiền cùng với Tuấn Lê. Hai tên hí hửng đến cà-phê Phil. Quỷ Cốc với Ngụy Tiên Sinh. Hai ông Thụ Động mải rình bóc tem!

Thầy Thích Đủ Thứ lăn tăn. Muốn trồng cây chuối hỏi Văn-thanh-nhàn. Đờ-Linh (ĐLinh), Cu Hiếu, Đông Ngàn. Lại thêm mỹ nữ là nàng nguyen-nga. Bác Cốm (Người Làng Cốm), Vớ Vẩn nhẩn nha. Bảo Lương về đến quê nhà đã khuya. Dì Thu Lê nhâm nhi bia. "Ngõ Thủ Lệ" là Kênh Kia (KênhKịa) nghe nhầm. Mát-tơ (master) nhỏ nhẹ thì thầm. Kim Dung nhắc khéo: "Chớ nhầm Hoàng Dung". Tiến Đặng bảo Lê Minh Tùng. Tiến sĩ kia, bậc anh hùng đó em! Mèo Già Mèo Bự Mèo Hen. Ba Mèo chập một gọi quen "họ Mèo". Che-Tai bịt mũi suýt teo (teo hột, hehe). Khuya khoắt Chiếu Rượu lèo tèo Đà Giang. Hoa Cỏ May hỏi Lê Giang: -Vân Anh (vananh) này với Đông Ngàn là chi? Nụ Cười tươi, ngắm mà si. Muôn Phương bè bạn còm gì, Trảo Nha? Kìa Cô gái Ap-xa-la. Múa cùng choa, là lá la suốt tuần. Quy-Ick (qx) có phải Quang Xuân? Suýt quên người đẹp Thị Vân, liệu hồn! Dân Choa nói "Lại vần ồn". Để chàng mua nón Ba Đồn về che.

Nhắn nhe với bác Hồn Tre. Mon-Gun, Thụ Động biết nghe anh nào? Câm Điếc liền nháy Thuận Bài: -Hà Linh xứ Nhật chân dài, xáp dzô. Xuân Lộc nghe thế nhảy vô. Ta-ta mà biết thì Gô-cổ-mày (Gò Cỏ May). E-far-mer vẫn đang cày. Chờ mùa Hoa Cải bên này trời Âu. Nghe Tiến Đặng gọi Mộc Châu. Phờ-Lan (Flan) giận dỗi còn lâu mới về. Càng xa càng thấy nhớ ghê. Ai ơi có dịp nhớ về Quê Choa! Loa loa loa... (Bản quyền vananh)

Trong suốt những cuộc di dân bi tráng đó, có nhiều bloggers đã bỏ của chạy lấy người, thay tên đổi họ, nay xóm này mai làng kia, sống kiểu ấy cũng coi như là 'mất tích', kết thúc một đời dân ảo.

Cũng có blogger được nhiều người cảm mến, trong ngôi làng ảo tuy còn lại nếp nhà xưa, nhưng người thật thì đã thành thiên cổ. Đó chính là trường hợp của blogger có cái nick khá đặc biệt: Tôi Yêu Việt Nam, một sinh viên Đại học Luật, đã sớm từ giã cõi đời khi tuổi còn rất trẻ...

Xin một phút cúi đầu để tưởng nhớ đến Em!

Ảnh riêng TÔI YÊU VIỆT NAM

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2011

CON EM

QUÀ SN DÀNH CHO CON EM BƯỚNG BỈNH

Mình có con em tuổi Sửu sinh ngày hăm tư tháng Tư, nhõng nhẽo, tinh tướng, chuyên nghề bắt nạt các anh các chị. Mình là đứa bị nó bắt nạt nhiều nhất. Có hôm ức chế quá mình dọa: "Tao mà đi lấy vợ là xong, thoát nợ". Nó bĩu môi: "Còn lâu nhá!".

  Nó đấy, nó là Nho Xinh đấy!


Còn nhớ năm ấy sắp đến Sinh nhật nó, ngày nào nó cũng ngoáy tai "Sắp đến rồi đấy, nhớ quà cho em đấy". Nó nhắc nhiều quá làm mình ức chế, tuyên bố thẳng thừng: "Đợi đấy, đúng ngày hăm tư sẽ có quà mừng sinh nhật xịn".

Làm anh mà, đã hứa là làm. Đúng sáng 24 tháng Tư năm ấy đón dâu. Lễ cưới được tổ chức ở Hội trường tầng hai 23 Phan Bội Châu, Hà Nội. Chiều cùng ngày đưa cô dâu về nhà bằng xe đạp, tất nhiên! Mình chỉ vào Chị Dâu của nó, nói: "Đây, quà sinh nhật anh mang về cho em đây!". Lần đầu tiên trong đời không mày tao với nó. Gì thì cũng có vợ rồi, mình phải lịch sự chứ!


Con em mình dạo này tự dưng nổi tiếng. Gặp ai mình cũng khoe "Con em tao...". Hôm qua gặp thằng Chí (Thái Nguyễn Huệ Chí) mình mới mở lời "Con em tao" nó đã chặn đầu: "Con em mày thì làm sao?". Mình đang bị ức chế, ấp úng chưa kịp khoe tiếp thì thằng Chí nói: "Tao biết con em mày rồi!". Mình hỏi "Sao mày biết?". Nó nói "Tao xem blog", rồi nó hoắng tiếp: "Con em mày mắt toét, ngắn chân, mập như Đào Tròn, khoe giề!". Mình tức lòi mắt nhưng vẫn cố vặn lại "Đào Tròn là đứa nào?". Chí bảo "Là một thằng nhí nhố trong phim Robot Trái Cây trên kênh BiBi". Tưởng gì, phim í thì mình xem rồi nên cãi ngay: "Thế thì con em tao phải là Nho Xinh!". Thằng Chí trợn mắt: "Há!" rồi bỏ về nhà, chắc theo ý nó thì con Minh Tâm nhà nó mới là Nho Xinh!


Khen mãi con em sợ chúng nó bảo "Em hát anh khen hay", mình bỏ công tìm Lâm Cúc bạn của nó để tham khảo ý kiến xem có đúng là con em mình nổi tiếng thật không. May mắn thế nào lại thó được cái thẻ nhà báo của ông anh bên Tạp chí Tin Học, mình thủ vai nhà báo gặp Lâm Cúc phỏng vấn viết bài "Gương người tốt việc tốt". Sau đây là diễn biến quá trình tác nghiệp.






Phóng viên MH: - Chào chị Lâm Cúc!
Chị Lâm Cúc: - Chào em! Chị có thể giúp được gì?
(tức lòi mắt! Tưởng gọi 'Chị' là nguyên tắc khi tác nghiệp, không ngờ LC xưng Chị gọi em ngon lành, làm PVMH vờ tức nhưng trong bụng sướng rêm! Như vậy là mình vẫn còn trẻ đấy nhá!)


PVMH: - Thưa chị LC, thời gian gần đây chị có thường giao lưu với chị TC?
Chị LC: - Dăm năm gần đây, trừ những lúc không thể lên mạng, còn nếu đã lên mạng mà không "mò" vào blog ThanhChung thì giống như ta đang khát nước mà không thể uống được. Thèm chết đi được. Hề hề.

PVMH: - Chị có thể nói rõ hơn những suy nghĩ của Chị khi đọc những bài viết của TC trên blog.
Chị LC: - Với những tiêu cực và tệ nạn của xã hội, quan điểm của chị TC thật rõ ràng dứt khoát. Những vấn đề trong bài viết của Thanh Chung rất cụ thể như “Lượm” của VTV, như “ anh Tô”, hay như “chuyện thầy Khoa”...và đó cũng chính là những nổi cộm của tảng băng dư luận về các vấn đề xã hội, trong đó sự xuống cấp ý thức, văn hóa, đạo đức đã làm nhức buốt lòng người. Chị dùng cái chặt chẽ của con mắt nhà Kiểm toán để đo lường sự việc. Dùng cái tâm của người mẹ, người chị mà lên tiếng, dùng tấm lòng của người thích việc thiện mà san sẻ, dùng ngôn từ sắc như dao, nặng như đá núi để rạch đôi, chia nhỏ vấn đề ra xem xét tỉ mỉ sự sai, đúng qua các mặt cắt và có trách nhiệm khi lên tiếng. Tiếng nói của Chị qua các vấn đề trên là tiếng nói thấu tình, đạt lý. Vì thế, mỗi bài viết về thể loại như vầy thường được báo điện tử, website và blog khác đăng tải lại, trong đó Quê Choa blog cũng là một trong những nơi rất hay “đồng thanh tương ứng” với Chị.

PVMH: - Thế còn về văn chương thơ phú?
Chị LC: - Về lĩnh vực này Thanh Chung của tôi lại thật dịu dàng, đây là một bài thơ của Chị:

Tháng tư về rồi anh có nhớ không
Có một người vẫn đợi quà sinh nhật
Nửa trời em - xuân còn lạnh lắm
Đào vừa kịp nở hoa
Tháng tư về thêm một tuổi đi xa
Thêm một tuổi cộng vào miền ký ức
Cóp nhặt yêu thương, khát khao hạnh phúc
Đêm chông chênh - hai phía không người
Ve đầu mùa day dứt tháng tư ơi
Điều chưa nói, không còn mong nói nữa
Mưa giận dỗi những chiều quay quắt nhớ
Đêm trở mình, thêm một tháng tư qua.



Nếu tôi nhớ không nhầm, bài thơ này TC làm ở New York vào dịp sinh nhật chị, tháng Tư năm 2008 thì phải.
Trong bài thơ trên, Thanh Chung của tôi như bao người phụ nữ khác, khát khao hạnh phúc bình dị bên Anh, với những dỗi hờn và thương nhớ. Chông chênh ở phía không bóng người. Thế nhưng, Chị cũng là một phụ nữ ít chị em khác sánh kịp. Vượt qua nhiều cuộc thi, phải vượt qua nhiều đối thủ để trở thành nhân viên Chương trình nhân đạo của Liên Hiệp Quốc tại Việt Nam, rồi thi và trở thành nhân viên tại cơ quan Liêp Hiệp Quốc ở New York. Đó là việc cực khó ngoài sức tưởng tượng của tôi và bạn bè. Và Chị đã khiến tôi tự hào! Thanh Chung thạo hai ngôn ngữ Pháp và Anh. Chị từng là giáo viên ngoại ngữ tiếng Pháp.


PVMH: - Được biết hai Chị quen biết nhau đã lâu và chơi khá thân, Chị có thể cho biết vài điều về gia đình Chị TC.
Chị LC: - Sanh ra trong một gia đình nghèo có Bố mẹ là cán bộ kháng chiến. Không may, Bố mẹ Chị đều mất sớm. Chị Hương, người chị cả trở thành “mẹ” của cô em út Thanh Chung ở cái thời tóc đầy chấy, người đầy rận và đói khát từ bát cơm đến hơi ấm yêu thương. Kể một chút để hiểu được con đường Thanh Chung đi qua là một con đường đầy khổ ải, muốn vượt phải có một nghị lực hơn người và kiên trì đến khó tin. Vậy mà Thanh Chung đi được, đi từng bước và đi vững vàng.

PVMH: - Chị có những kỷ niệm gì với Chị TC trong thời gian gần đây?
Chị LC: - Tôi nhớ mãi cái lần gặp Chị TC vào tháng sáu năm 2010 tại Sài Gòn. Hôm đó tại đường Paster, trong một gian phòng dành cho cán bộ của Cục Đường thủy, chúng tôi nằm bên nhau nói nhiều thứ, nói chuyện xuyên đêm. Nói từ văn chương sang đến con người. Nói từ các nhân vật lừng lẫy trên Thi đàn, Văn đàn đến những cây bút chúng tôi vừa làm quen. Thanh Chung có các ý kiến chuẩn xác về chữ, nghĩa, có những so sánh khó bác bỏ luận cứ, nhân vật và cũng có những nhận định “chết người”.
Chị nói: Những cây bút nước mình đa phần viết bằng kinh nghiệm sống, họ rút hết các kinh nghiệm thì không còn gì nữa. Họ rất ít cơ hội để viết chuyên nghiệp, nghĩa là không nghĩ đến các vấn đề cơm áo, suốt đời chỉ chăm chắm vào chuyện văn chương và làm việc có giờ giấc chứ không sáng tạo theo cảm hứng như hiện nay, có như thế, họ mới đào sâu hơn nữa các vấn đề về con người, về nhân bản, về mưu cầu, về ý nghĩa, về quyền lợi vv và vv.

PVMH: - Hôm nay là ngày Sách & Bản quyền Thế giới, Chị có những ấn tượng gì về "văn hóa đọc" của Chị TC.

Chị LC: - Chị TC là một tay nghiện sách. Trong valy, túi xách của Chị lúc nào cũng có một quyển sách. Trên chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam chị ngấu nghiến xong vài tập truyện ngắn, sau chuyển thành quà cho tôi. Từ đó, có thể hiểu cái tâm của chị đối với văn chương, viết, lách. 
Một vài lời tâm sự ngắn ngủi khó có thể nói đầy đủ về Thanh Chung. Tôi rất thích câu này trong “quà sinh nhật” của nhà văn Phan Đình Min: “Viết về Thanh Chung thích dừng ở đâu thì dừng” vì nói hết, khó mà hết. Vì vậy, tôi hy vọng những tâm sự này của tôi là một mẩu bánh góp vào chiếc bánh sinh nhật dành tặng Thanh Chung.


PVMH: - Để kết thúc, Chị muốn nói thêm điều gì?
Chị LC: - Tôi đã yêu tháng Tư, yêu ngày 24, ngày này chỗ tôi ở rực tím những ngọn đuốc hoa bằng lăng, chúng gợi nên bao điều tha thiết, và chúng nhắc tôi nhớ về người bạn Thanh Chung ấm áp trong ngày sinh của Chị.

PVMH: - Cám ơn Chị Lâm Cúc!
Chị LC: - Không dám! Tạm biệt cụ Mèo Hen nha!

Ủa, thế ra LC nhận ra miềng từ đầu, lại cứ giả vờ. Không thể tin vào mấy bà tứ quái này được!


TÀI LIỆU THAM KHẢO

Tấn Định