Thứ Hai, 22 tháng 8, 2016

MÁ ƠI...


MÁ ƠI...

Con về, giường má trống trơ
Đến bao giờ, biết bao giờ... Má ơi
Con về, lòng dạ chơi vơi
cồn cào thương má một đời vì con
Con về, lòng dạ héo hon
lặng bên mồ. Má như còn đâu đây...

Má đi đã bấy nhiêu ngày
đêm đêm nhớ má. Vơi đầy... Má ơi
Má đi, mấy đứa mồ côi
biết thương nhau biết nhớ lời má khuyên.
Má đi sang đấy bình yên
chúng con ở lại đẫm miền nhớ thương.

Má ơi con thắp nén hương
Má về nghe má. Ấy chuông gọi hồn
Bỗng sao lòng dạ bồn chồn
Má về ru hết nỗi buồn trong con...

8-2014
Con TĐ


Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

BỒ NHÍ


Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

BỐ ƠI...

BỐ ƠI...

Ngày ấy, con thuyền số mệnh
Bố đi đi mãi không về
Thiếu Bố, mình con cô quạnh
Thu tàn Đông lại, tái tê...

Ước ao một ngày thấy Bố
Ôm con thật chặt Bố nha
Cho con nguôi ngoai nỗi nhớ
Mỏi mòn năm tháng sống xa...

Trải qua một đời dâu bể
Con thuyền số mệnh còn đây
Bố ơi!  Đừng đi nghe Bố
Cho con nương lại Chốn nầy...

Bài này đăng cùng với clip Cha & Con gái, Út ạ.
Còn nhớ, hồi đó Bé An nhắn tin bảo: "Cậu ơi cho con bài này, con gởi cho Ba con". Và rồi Bé An gởi cho bố bài thơ nhỏ này.


Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

NHỚ EM THỦY

PHÊ-LY NHỚ TÌM THĂM CÔ THỦY NHÁ


Vắng vẻ quá. Giờ này các cụ lên giường ngủ cả rồi. Cháu Thắng mang cho chú Định cốc nước vối rồi ngồi cạnh tiếp chuyện. Nó bảo chú đến sớm chút nữa thì gặp cái Hoa rồi, hôm nay không phải phiên trực nên nó xin phép về sớm vì đứa nhỏ bị viêm phế quản. Cái Trang còn nghỉ ở nhà thêm một hai tháng nữa vì khi sinh đứa thứ hai sức khỏe nó cũng có vấn đề.
Đang xôm câu chuyện thì con Bôt-chơ lững thững đến rồi dúi dúi mõm vào chân. Tưởng con Phê-ly vẫn nằm đằng kia hóa ra không phải, vì con đằng kia mầu nâu, Phê-ly màu trắng ngà cơ mà. Hơn nữa, nếu là Phê-ly thì nó đã nhanh nhẩu chạy đến trước cả Bôt-chơ rồi. Hỏi cháu Thắng mới biết con nâu này mới tậu về, trông cũng có vẻ cao tuổi rồi, tên nó là Cam-ry, thoạt nghe tưởng dòng xe ô-tô Camry, hihi. Cứ buồn cười mỗi khi nhớ lại, cũng hai chú chó Bôt-chơ và Phê-ly này mà con bé Duyên hôm chở bố lên đây cứ gọi chúng là Giôn mí Ky, bảo là gọi thế cho nó thân mật.

Giật thót cả mình khi nghe Thắng nói Phê-ly bị ngộ độc thức ăn và không qua khỏi cách đây mới chỉ ba hôm. Buồn không tả được. Khi cháu Thắng dẫn ra vườn thắp hương cho Phê-ly, mới thấy đời thật vô thường, mới đó... Thắp hương cho Phê-ly mà thấy lòng nặng trĩu. Dặn dò Phê-ly nếu chưa đầu thai chuyển kiếp thì nhớ tìm đến chơi với cô Thủy khi sang đến Bên Kia.
Sau mấy trận mưa giông khóm trúc cảnh tỏa cành trùm lên cả bộ bàn ghế. Ban ngày ngồi đây chắc mát mẻ lắm đây, giờ chỉ thấy âm u, rờn rợn, may mà có hai cháu mặc blu trắng đang ngồi ở bàn trực ca trong kia. Quanh gốc khóm trúc mọc lên ba đọt măng mập như cổ chân. Đọt măng gần chân bàn nhất có hình thù mềm mại như chữ S, uốn mình lên ngang đùi người lớn, trong mập mờ bóng đêm nhìn như cái đầu con trăn đang ngỏng lên từ nền đất. Cạnh bên, gốc lộc vừng già vẫn như đang say giấc, im lìm.


---

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2016

CHO MỸ LINH

VỀ VỚI CON NGHE BA

Cho Mỹ Lynh


Ba hãy về với con một chút được không
Để con đưa ba đi trên con đường ngập nắng
Để con đưa ba ngắm mấy đồi cát trắng
Cùng mấy hàng phi lao...

Ba chẳng đã nói với con đấy sao
Ba nhớ lắm bà con lối xóm
Sắn luống ba trồng, góc vườn mía khóm
Cả chú thợ rèn cuối chợ ba quen.

Ba nhớ về với con ba nghen
Con nhớ ba, chiều chiều không chịu nổi
Ba đi rồi, ngày lại ngày tiếp nối
Con mong ba về như những tháng năm xưa.

Ba ru con khúc hát đò đưa
Thuở thơ bé hiện về trong hoài niệm
Ba đi rồi, con không ngơi tìm kiếm
Ký ức nhọc nhằn thấm đẫm tình cha.

Ba nhớ về với con nghe ba
Để con đưa ba thăm đầu làng cuối xóm
Thăm chú trồng tre, thăm cô chằm nón
Rồi ba lại về yên nghỉ giấc ngàn năm...

Cho Mỹ Lynh nhân ngày Giỗ đầu Bố
5 - 7 - 2016
DUYÊN
-----

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

LÊ VŨ ANH - MASLÔP

ĐỂ GIỮ ĐƯỢC BỌN TRẺ,TÔI ĐÃ SẴN SÀNG LÀM TẤT CẢ, THÂM CHÍ TẠO RA SCAN-ĐAN QUỐC TẾ- Kỳ cuối
(Hồi ký của Viện sỹ Viện Hàn lâm khoa học Nga Viktor Maslop)
***

Mẹ nàng, bà Bảy Vân, cố gắng làm cho con gái chống lại tôi, có lần nói ra sự không hài lòng với việc chúng tôi sống tằn tiện. Vũ Anh giải thích cho mẹ: “Bao nhiêu tiền anh ấy gần như dành cho đatra. Luôn cứ phải mua hay sửa cái gì đó. Con không thể từ chối anh ấy trong chuyện này. Những người đàn ông khác họ uống rượu hết tiền, còn anh ấy thì xây dựng”. Vũ Anh giành lấy việc chăm sóc cho mẹ tôi, khi bà bị đột quỵ, và nàng rất biết cách chăm sóc. Có lẽ nàng đã từng làm y tá trong thời gian chiến tranh.
Mùa thu năm 1980 Vũ Anh lại mang thai, tôi vốn mong có một gia đình lớn. Vào tháng năm năm 1981 mẹ tôi khá hơn, người ta cho bà ra viện. Chúng tôi chuyển ra đatra. Tôi thuê một cô y tá, cô ấy ngủ bên cạnh người ốm và giúp bà đi lại và nói năng. Trẻ con thì có bảo mẫu, được đưa từ Việt Nam sang theo yêu cầu của Vũ Anh, để lũ trẻ có thể nói chuyện với chị bằng tiếng mẹ đẻ. Lê Duẩn chuyển cho nàng một món quà – một con đồi mồi. Vũ Anh rất hoảng hốt khi nhìn thấy món quà cha tặng:
Đồi mồi này người ta tặng cả đôi. Đây là biểu tượng của tình yêu và cuộc sống gia đình hạnh phúc. Một con đồi mồi – đây là dấu hiệu xấu. Làm sao mà cha lại không nghĩ đến điều ấy.

- Ông ấy không cần nghĩ đến những thứ ngu ngốc ấy. Cha em là người cộng sản.

- Vâng nhưng ông tôn trọng truyền thống và biết rằng đây là dấu hiệu của cái chết. Đã xảy ra chuyện gì rồi …


Kết quả siêu âm cho biết lần này chúng tôi sẽ có con trai. Vũ Anh cảm thấy người không khỏe, tôi đặt trước chỗ cho nàng ở nhà hộ sinh “kremlin” của Cục 4 trên phố Vesnina. Vũ Anh đã sinh Tania ở đó và nói chung thấy hài lòng chỗ này. Hồi ấy Vũ Anh có phòng riêng, có TV và điện thoại, nàng có thể bình tĩnh viết báo khoa học. Bác sĩ hồi ấy đã sửng sốt: “Một phụ nữ tuyệt làm sao! Nằm nhà hộ sinh còn làm khoa học!”. Nhưng nàng không muốn nằm ở bệnh viện này, nàng sợ hãi điều gì đó. Một lần, nàng đã nói đến cái chết khi sinh nở, cứ như là điềm gở vậy. Nàng nói
- Ở Việt nam sắp có bầu cử. Để bầu cha em, họ sẽ làm tất cả.
- Họ là ai vậy?
- Là những người luôn can thiệp vào tình yêu của chúng ta.

Tôi không tin vào linh cảm, cho rằng đó là những lo lắng của các phụ nữ mang thai. Đêm mùng sáu sang ngày mùng bảy tháng sáu Vũ Anh bắt đầu đau. Để an tâm tôi gọi liền hai xe cấp cứu, từ Troitsk và từ Moskva – phòng khi bỗng nhiên có việc gì trục trặc. Xe từ Troitsk lao đến trước, nhưng nó chỉ chở được Vũ Anh đến Podolsk. Tôi đề nghị họ chở nàng vào Moskva, đến nhà hộ sinh số 25, gần nhà chúng tôi trên phố Dmitri Ulianov. Khi đến nơi mới rõ ra một nửa tòa nhà đang phải sửa chữa.
Người trực nhận giấy tờ của Vũ Anh, nhìn thấy nàng đăng ký ở Cục 4, liền gọi ngay xe cấp cứu từ đó. Vậy là người ta vẫn chở Vũ Anh đến phố Vesnina. Ở đấy, các bác sĩ lập tức khám và nói, tất cả đều ổn, quá trình sinh nở bình thường. Tôi chuẩn bị ngồi chờ ở phòng tiếp nhận thì sực nhớ mẹ tôi hầu như đang ở ngoài đatra có một mình. Cô y tá chúng tôi đã cho nghỉ hè, còn chị bảo mẫu người Việt không nói được tiếng Nga. Tôi liền lao về đó. Tại đatra mọi việc đều bình thường, nhưng mẹ nói rằng xe cấp cứu từ Moskva không tới. Thật lạ lùng.
Vào 7 giờ sáng Vũ Anh sinh bé trai. Người ta gọi điện cho tôi từ nhà hộ sinh thông báo điều đó, tôi hỏi tình trạng của người mẹ ra sao, đầu dây bên kia im lặng. Sau một khoảng im lặng dài, họ đề nghị tôi tới và nói chuyện với bác sĩ. Ở Moskva tôi được biết rằng Vũ Anh bị chảy máu rất nhiều, chưa cầm được. “Chúng tôi làm tất cả những gì có thể – Bác sĩ nói – Sắp tới họ sẽ chuyển máu tới. Ông tốt nhất nên quay về nhà. Đợi ở đây là vô nghĩa”.
Tôi chạy đến các bác sĩ quen để hỏi ý kiến. Họ không vui, nói rằng trong những trường hợp như vậy phải lập tức cắt bỏ tử cung. Nhưng các bác sĩ Kremlin có lẽ sợ lãnh về mình trách nhiệm đó, bệnh nhân không phải nhân vật bình thường. Tôi quay trở về nhà hộ sinh. Lúc ấy người ta đã phẫu thuật cho Vũ Anh. Bác sĩ phẫu thuật chính của Cục 4 được mời đến xử lý cho nàng. Khi ông vừa ra khỏi phòng mổ, tôi lao đến: - Cô ấy sẽ không chết chứ?
- Cơ thể trẻ trung. Chúng ta hy vọng vào điều tốt nhất...
Vài tiếng sau đó Vũ Anh qua đời. Người ta cho phép tôi vào phòng bệnh. Vũ Anh nằm trên giường, phủ tấm ra – trông nàng xinh đẹp làm sao, như đang ngủ. Một cục gì chẹn lấy cuống họng tôi, tôi quỳ xuống hôn tay người tôi yêu dấu. Tấm ra phủ di chuyển, hé lộ thân thể vợ tôi, phủ đầy các vết xanh – đỏ. Tôi kêu lên vì sợ hãi. Mọi người chạy đến bên, đỡ lấy tôi và đưa ra hành lang … Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Vũ Anh là ở chỗ hỏa táng – mười ngày sau đó. Quyết định hỏa táng không phải do tôi đưa ra. Nói chung không ai hỏi ý kiến tôi muốn an táng vợ mình ra sao. Tại sao phải đợi lâu thế vẫn mãi là câu hỏi. Có thể Lê Duẩn đã bí mật đến Moskva. Tôi không gặp ông, còn bà mẹ thì bay sang ngay. Tro cốt của Vũ Anh được đưa về Việt Nam, bình tro được giữ ở nhà bà Bảy Vân, trong một căn phòng riêng.
Sau cái chết của Vũ Anh các cháu được bà cụ mẹ của Bulat, bà Askhen Stepanova yêu quý, đã rất già yếu chăm sóc. Bà cụ ở lại cùng chúng tôi ba tuần. Còn tôi trong thời gian đầu rơi vào một trạng thái quên lãng, mù mờ sao đó. Trí nhớ của tôi từ chối tin vào những gì vừa xẩy ra. Một lần tôi tỉnh dậy giữa đêm trong hoảng hốt. Trái tim bóp nghẹt trong lồng ngực. Tôi mơ thấy một luồng sáng: người ta đã đầu độc Vũ Anh. Tôi chia sẻ phỏng đoán với các bác sĩ. Họ không loại trừ khả năng ấy, nhưng cho rằng các vết xanh-đỏ trên da có thể xuất hiện trong trường hợp chảy máu nghiêm trọng. Sau đó nhiều năm, khi nằm điều trị tim tại một bệnh viện tim mạch tôi quan sát thấy người ta đã tiêm geparin cho các bênh nhân để làm loãng máu, và trên người họ cũng xuất hiện những vết đúng như thế. Theo quan điểm của tôi đã xuất hiện thêm một phương án khả tín: việc chảy máu là do tác động cố ý, bằng cách tiêm thứ thuốc đó. Không phải tự nhiên Vũ Anh đã linh cảm thấy tai họa. Và máu đã chảy cạn …
Trong đám tang bà mẹ đau khổ đến mất trí. Bà ấy nói rằng cha của Vũ Anh đã giết con và muốn giúp đỡ tôi – đưa bọn trẻ về Việt Nam. “Không đời nào!” – tôi trả lời. Tôi biếu bà chuỗi hạt đã từng giữ hơi ấm cơ thể của Vũ Anh. Bà ấy nhận nó, là để sau này sẽ trao cho vợ của cháu trai, khi nó lớn lên và cưới vợ. Tôi che giấu cái chết của Vũ Anh không nói cho những người thân biết. Mẹ tôi rất đau ốm, còn các cháu gái thì quá bé. Mẹ tôi có lẽ cảm thấy điều gì đó, bà bị đột quỵ lần hai, và lần này thì điều trị không lại được. Tôi nói với Lena là Vũ Anh ở trong bệnh viện, và sau đó – rằng mẹ đã đi có việc, nhưng con bé cũng hiểu hết. Một lần nó kéo tôi ra bên và thì thầm hỏi tôi: “Bố ơi, người ta chôn mẹ rồi phải không?”. Lena luôn than thở về nỗi buồn vắng mẹ, nó khóc: “Bố, hãy đi Việt Nam, mua mẹ cho con!”
Bảy Vân quyết định ở lại Moskva ít lâu. Bà ấy yêu cầu dẫn Tania đến thăm, nói rằng sẽ đưa trả con bé và cô bảo mẫu về nhà vào hôm sau. Nhưng đã không cho về. Hai ngày liền tôi gọi cho mẹ vợ, nhưng người ta không gọi bà ấy nghe điện, viện cớ có công việc quốc gia quan trọng nào đó. Ban đầu tôi không cảm thấy lo lắng đặc biệt, nhưng sau đó hiểu ra rằng bà đang cố thực hiện ý định của mình – lấy lũ trẻ khỏi tay tôi. Tôi tìm được địa chỉ của bà với không ít khó khăn, đem theo một đồng nghiệp biết tiếng Pháp để hỗ trợ và làm phiên dịch, lên đường đòi lại con gái. Bảy Vân không muốn trả lại Tania, ngay cả khi tôi nói rằng mẹ tôi sắp mất và bà cụ muốn vĩnh biệt cháu gái. Tôi buộc phảo hứa rằng họ sẽ gặp lại nhau trong lúc chuẩn bị cho tang lễ. Mẹ tôi mất ngay ngày hôm sau. Mẹ vợ chạy đến ngay: “Các cháu sẽ ở với tôi!”. Tôi phải giải thích rằng các cháu còn đang ốm. Tania thực sự đang bị sốt. Bảy Vân đề nghị thu xếp chữa cho cháu tại căn hộ của mình, nhưng tôi không đồng ý.
Tôi biết rằng bà ta sẽ lại xuất hiện ở đatra vào ngày cử hành tang lễ, lúc tôi không ở nhà, do vậy đã gửi Lena đến chỗ người quen, còn Tania tôi khóa cùng với người cháu của tôi trong căn phòng có các lỗ châu mai, và dặn không được mở cửa cho bất cứ ai, đặc biệt cho bà ngoại nó. Bà bảo mẫu được dặn phải nói là cả hai cháu đang ở nhà các bạn của tôi. Ngay khi tôi vừa rời đến chỗ hỏa táng, Bảy Vân đã xuất hiện ở đatra. Không tìm thấy lũ trẻ, bà ta ra về trong sự tức giận khủng khiếp.
Với đứa con trai, tôi đặt tên nó là Anton, tình hình phức tạp hơn nhiều. Ở nhà hộ sinh họ không trao cháu cho tôi. Họ thông báo rằng do tình trạng sức khỏe của cháu bé, cháu cần ở lại bệnh viện để các bác sĩ chăm sóc. Tôi chỉ làm được giấy chứng sinh cho cháu, và lập tức tiến hành các biện pháp. Tại bệnh viên của BCH trung ương, nơi cháu được chuyển đến từ nhà hộ sinh, cháu đã nhập viện với tên là Anton Maslov: các bạn của tôi đã giám sát tại lối vào bệnh viện để cháu được đăng ký đúng như đã định. Đây là một thắng lợi, không lớn nhưng dầu sao cũng là thắng lợi. Bây giờ đưa con trai tôi ra khỏi biên giới sẽ khó khăn hơn nhiều.
Họ cho phép tôi vào bệnh viện, đi dạo cùng con trai, nhưng bên cạnh luôn có người của BCH TW. Một thời gian tôi đã muốn ăn cắp Anton và giấu cháu trong gia đình chị bạn người Triều Tiên và giả như đó là con của chị. Còn tôi sẽ đưa về nhà một cháu bé có bề ngoài đông phương khác trong trường hợp Lê Duẩn quyết định đưa cháu trai ra mà không có sự đồng ý của tôi. Nghĩ ra đủ phương án, nhưng không thực hiện được. Và lạy Chúa – tôi sợ trò phiêu lưu này sẽ làm tôi nguy đến tính mạng.
Vị cán bộ từ BCH TW, người đảm nhận liên lạc giữa tôi và gia đình Vũ Anh, đề xuất một giải pháp thỏa hiệp – tôi giữ các cháu gái cho mình, còn trao đứa cháu trai cho ông nó: “Cứ để nó sống ở Việt Nam vài năm, khi cháu lớn lên, họ sẽ trả cháu về. Ông lúc nào cũng có thể đến thăm người thân của vợ và gặp Anton”. Cuộc bầu cử mà Vũ Anh lo sợ đang sắp diễn ra. Xem ra nhóm thân Trung Quốc loan tin rằng không nên tin tưởng vào Lê Duẩn. Ông ấy không thể theo đường lối độc lập nếu cháu trai ông ấy đang bị Kremli giữ làm con tin. Trong cơn sóng gió trước bầu cử người của ta có thể bắt đi tất cả các đứa con của tôi, chỉ để giúp Lê Duẩn còn giữ được quyền lực. Tôi hứa sẽ suy nghĩ, cố kéo dài thời gian. Nhưng áp lực ngày một gia tăng. Họ đe dọa tôi bằng những điều bất tiện trong công tác. Người cán bộ nói anh ta đã biết “phương án Triều Tiên” – tức phương án bắt cóc con trai tôi với sự giúp đỡ của chị bạn người Triều Tiên. Tình thế trở nên nghiêm trọng. Bà ngoại Bảy Vân một lần đã nói thẳng: “Không muốn tốt – cũng chẳng cần”.
Chống đối tiếp tục đã thành vô nghĩa, và tôi quyết định phải có sự đảm bảo – soạn một tuyên bố chính thức về việc cho phép đưa con đi trong hai năm. Ở sân bay tôi đã khôn khéo lấy hộ chiếu của Anton từ nhân viên an ninh cửa khẩu, chụp ảnh tất cả các trang và đút trả lại. Bạn của tôi chụp ảnh ghi lại cuộc ra đi của thằng bé. Vào đúng ngày hôm ấy Lê Duẩn đến Moskva. Ông đã gặp Brejnev. Vì cuộc hội kiến này (có vẻ rất quan trọng) nên mới có sự vội vã như vậy.
Chẳng bao lâu tôi lăn ra ốm. Ban đầu là viêm phổi, sau đó phát hiện có một khối u. Nghi ngờ đến khả năng xấu nhất, nhưng rồi mọi việc cũng qua – khối u hóa ra lành tính. Tôi nằm viện khá lâu, Muội có đến thăm tôi. Chị chắc có nói chuyện với bác sĩ, biết về các chẩn đoán của tôi và kể cho những người thân biết. Những người này lập tức chạy vạy – nhờ cậy những người bạn xô viết nhờ nhận lại các cháu gái từ người cha “đang sắp chết”. Nghĩ lại thấy thật đáng sợ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nếu tôi không xuất viện đúng một ngày trước khi các thanh tra về công việc với vị thành niên đến nhà tôi. Một bà mặc sắc phục đại úy cảnh sát đến nhà với yêu cầu chính thức từ Ủy ban vùng – xem xét khả năng xác nhận đưa Elena và Tatiana Maslovye vào cơ sở nuôi dạy trẻ. Tôi không thể nói với bà ta toàn bộ sự thật, nhưng cho bà ta hiểu rằng trong câu chuyện này mọi việc không đơn giản, khuyên ta bà đừng vội vã.
Sau hai năm người ta vẫn không đưa Anton trở lại. Tối đấu tranh thêm hai năm nữa để họ cuối cùng đưa cháu trở lại Moskva. Tôi yêu cầu việc này với tất cả người thân của Vũ Anh. Cuối cùng Thành, em trai nàng bay sang Moskva. Chúng tôi gặp nhau và đã tìm được tiếng nói chung. Thành nói chuyện với Lê Duẩn, và ông ta quyết định đưa cháu trai về với cha nó và các chị. Nhưng con trai tôi trở về đã không phải với tên là Anton Maslov, mà là công dân Việt Nam Nguyễn An Hoàn và hộ chiếu Việt Nam. Lê Duẩn không có ý định trao cháu cho tôi. Ngược lại – ông hy vọng sẽ mang luôn cả các cháu gái về. Con trai không nói được tiếng Nga, nó lạ tôi và không rời bà bảo mẫu người Việt đã nuôi cháu từ trứng nước. Ở Việt Nam Anton thực sự là hoàng tử: nó được ở cả một tầng nhà.
Tôi hi vọng sẽ thu xếp được với con trai, nhưng người bà Việt Nam bay sang, sau khi quyết định đi nghỉ lại Krưm tuyên bố rằng ở Moskva không tốt cho thằng bé. Sau kỳ nghỉ bà ta sẽ đưa cháu trở lại Việt Nam, còn tạm thời cần đưa cháu vào một nhà trẻ tốt trong suốt mùa hè. Bà ta sẽ cho phép tôi và các cháu gái tới đó. Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi có mặt một cán bộ khá cao cấp của Ban quốc tế BCH TƯ, làm nhiệm vụ phiên dịch. Ông đã thấy tôi giận dữ như thế nào, và khuyên tôi đừng nổi cáu, cố gắng đạt được thỏa thuận với người bà quyền lực. Bắt cóc Anton thật vô nghĩa: cháu là công dân Việt Nam và họ sẽ ngay lập tức đưa cháu đi khỏi nhà tôi.
Nhưng tôi không có ý định đầu hàng. Bây giờ đã là thời khác, lãnh đạo đất nước Liên Xô không còn là Brejnev, mà là Gorbachev. Hơn nữa sau những năm tháng ấy tôi đã kịp trở thành Viện sỹ hàn lâm và được trao Giải thưởng Lenin. Tôi viết đơn yêu cầu trả lại con trai và đi khắp các cửa, còn thiếu đâu nữa: Bộ Nội vụ, Bộ Ngoại giao, BCH TƯ ĐCS LX. Khắp nơi người ta thông cảm với tôi, nhưng giúp đỡ thì đều từ chối. Họ nói rằng việc đó ngoài khả năng của mình. Một lần tôi chia sẻ với một chị bạn tốt – thư ký của Chủ tịch Viện Hàn lâm khoa học. Chị ấy khuyên tôi nên cầu cứu Anatolia Gromưco – con trai Chủ tịch Xô viết tối cao Liên Xô Andrei Andreievich Gromưco, một người thân cận với Gorbachev, và chị ấy sẽ giúp thu xếp cuộc gặp này.
Gromưco-con là giám đốc Viện Phi châu thuộc Viện HL KH LX. Tôi kể cho anh nghe về câu chuyện của tôi và Anh, đưa cho anh xem các bức ảnh chụp cùng vợ con. Anatolia Andreevich tỏ ra cảm động. Anh nói: “Anh hãy viết đơn gửi cho chính Gorbachev. Tôi hứa rằng ông ấy sẽ nhận được và sẽ đọc. Nhớ kèm theo cả những bức ảnh, đặc biệt bức chụp cùng bọn trẻ này. Nó mạnh hơn bất kỳ bức thư nào”. Tôi làm theo những gì anh chỉ dẫn, và cùng với các bức ảnh tôi còn để cả bản tuyên bố của Vũ Anh viết năm 1978. Vài hôm sau không chờ đươc, tôi gọi điện cho Gromưco. Anh nói: “Họ đã biết quan điểm của anh”. Tất cả chỉ có thế. Tôi không biết sẽ phải nghĩ gì và hành động ra sao.
Để bà ngoại yên tâm, tôi thu xếp gửi Anton vào nhà trẻ của Cục bốn, khá xa đatra của tôi. Tôi thỏa thuận với bà giám đốc rằng bà không được giao đứa bé cho ai, trừ tôi. Những người bảo vệ hứa sẽ gọi điện nếu thấy xuât hiên những “kẻ đột nhập” vào khu vực nhà trẻ. Tôi dúi cho họ 4 chai vodka Smirnov, hồi đó chỉ bán theo chỉ thị của nhà thờ, và họ nóng lòng chờ sự xuất hiện của “kẻ đột nhập Việt Nam”. Chẳng bao lâu sau kẻ đột nhập xuất hiện thật. Bảy Vân nhận được sự từ chối thẳng thừng và buộc phải rút lui. Nhưng giám đốc nhà trẻ nài nỉ tôi phải đưa Anton đi: “Tôi sẽ không chịu đựng được cuộc tấn công sau đâu. Anh không tưởng tượng được là chúng tôi đã căng thẳng ra sao đâu”.
Tôi nói chuyện với bạn bè, và họ tìm được cho chúng tôi một ngôi nhà ở Belorussia – ở tít tận xó rừng sâu Belovejskaia Pusia. Tròng vòng bán kính 5 km quanh đó không có ai cả. Chúng tôi ở đó chừng vài tháng – Lena, Tania, Anton, bà bảo mẫu của chúng, và tôi. Pusia quả thật là một chốn thiên đường. Lũ trẻ đến giờ còn nhớ khu rừng nguyên thủy, những bãi cỏ đầy nấm và quả rừng, có thể sờ tay vào lũ thú rừng và chim chóc. Lũ hươu kéo đến tận nhà, làm bà bảo mẫu sợ chết khiếp. Lũ bò rừng nhởn nhơ đi lại đằng xa. Anton trở thành một đứa trẻ khác hẳn khi ở Belorussia, chơi với các chị và bắt đầu nói một ít tiếng Nga.
Tôi không nhận được tin tức gì từ Moskva, nhưng hi vọng vào những điều tốt. Tôi nghĩ rằng Gorbachev không muốn có một Sakharov – viện sĩ – nhà bất đồng chính kiến thứ hai. Để giành lại các con, tôi sẵn sàng làm tất cả, kể cả một scandal quốc tế. Mấy tháng trôi qua tôi biết được từ một người bạn Việt Nam, gần gũi với gia đình của Vũ Anh, rằng Lê Duẩn đã từ bỏ ý định bắt cháu về. Ông nói: “Nếu cha chúng nó yêu chúng như vậy, thì cứ để chúng sống với anh ta”. Có vẻ hai nước đã đi đến một nhận thức chung về chuyện này, Gorbachev và Lê Duẩn đã thỏa thuận để gia đình chúng tôi được yên. Sự đau khổ của tôi kết thúc. Mấy năm sau Lê Duẩn từ trần.
Vào cuối những năm 80 – 90 tôi có dịp đi khắp thế giới. Với tư cách là giáo sư mời tôi đã giảng bài ở Mỹ, Anh, Pháp. Đất nước tôi hồi đó ở trong giai đoạn không dễ dàng gì. Khoa học thoi thóp, các nhà bác học được trả bằng xu, mà trong tay tôi – ba đứa trẻ. Cần phải kiếm tiền bằng cách nào đó. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại sống ở nước ngoài. Bọn trẻ luôn đi cùng với tôi, cũng như người vợ sau Irina. Chúng tôi cưới nhau năm 1991. Tôi quen Ira đã lâu, từ khi Vũ Anh còn sống. Cô ấy cùng tuổi với Vũ Anh. Ira là nhà ngôn ngữ, phó tiến sỹ khoa học. Sau khi Vũ Anh mất, giống như nhiều bạn bè và người thân của tôi, cô ấy đã giúp tôi trông nom bọn trẻ. Đối với tôi mối quan hệ của cô với chúng cũng quan trọng không kém tình cảm giữa chúng tôi. Ira là một phụ nữ đáng kinh ngạc. Sau khi cưới, cô ấy quyết định không sinh thêm một đứa con nữa, đứa con chung của chúng tôi, để không phải làm dì ghẻ, mà hoàn toàn thay Vũ Anh làm mẹ của Lena, Tania và Anton.
Các con tôi hiện sống ở nước ngoài, dù khi còn trẻ không dự định việc này và chúng đều vào học tại MGU mà không phải một trường đại học tây phương nào đó. Nhưng về sau những dòng người có vẻ ngoài châu Á tràn vào Moskva. Và bắt đầu nảy sinh các vấn đề. Thí dụ đã xảy ra một chuyện không dễ chịu với Tania ở đatra. Một nhân viên cảnh sát, đến vì một chuyện hoàn toàn khác, tình cờ nhìn thấy cháu và cho rằng đấy là một người di cư bất hợp pháp từ Trung Á, và suýt nữa tôi bị cáo buộc vào tội “che dấu”.
Những tình huống như vậy khá nhiều, và không hề dễ chịu. Chúng tôi họp gia đình và quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu đưa lũ trẻ sang châu Âu, ở đó đã quen với việc có nhiều sắc tộc. Kết quả là Tania và Anton sang sống ở Anh, còn chị cả Lena – ở Hà Lan. Cháu lấy chồng là người Hà Lan xuất thân từ một gia đình quý tộc tỉnh lẻ lâu đời. Chồng cháu là một người làm phân tích nghiệp vụ và có thời gian là khách hàng của một hãng máy tính của Anh, nơi Lena làm việc. Mối tình bắt đầu ở nước Anh.
Sau khi cưới đôi trẻ chuyển sang sống ở Hà Lan, trong một thị trấn nhỏ cách Amsterdam chừng một giờ đi xe. Lena là kiến trúc sư – lập trình, đã đạt được đỉnh cao nhất trong nghề. Cháu là một chuyên gia độc nhất, được đánh gía cao ở hãng, được tạo các điều kiện làm việc thuận lợi nhất. Lena có một con nhỏ – cháu sinh con gái Anna năm ngoái. Còn Tania năm nay sinh được cậu con trai Oskar. Tania tốt nghiệp MGU ở Moskva chuyên ngành “ngôn ngữ”, khi sang Anh thì chuyển nghề và, giống như Lena, làm về lập trình. Sống với chồng là người Anh ở thị trấn ngoại ô Bristol. Tania từ bé đã yêu súc vật và đem theo cùng mình đến Anh hai con chó và một con mèo. Anton tốt nghiệp MVK – khoa toán học tính toán và điều khiển học MGU. Cháu cũng làm việc liên quan đến máy tính và ở không xa chị gái. Cậu chàng chưa cưới vợ, và tôi sợ sẽ còn lâu. Có vẻ cháu giống tính tôi.
Tất nhiên tôi sẽ vui mừng nếu có các con ở bên, chứ không phải cách xa hàng ngàn cây số. Nhưng cuộc sống là như vậy. Tôi vẫn trò chuyên với các con hàng tuần, qua Skype. Mùa hè nào chúng cũng trở về Nga và về ở Selinger, nơi chúng tôi có một căn nhà ngoại ô. Tôi và Ira sống phần lớn thời gian ở đatra. Ở đấy nghỉ ngơi và làm việc đều tốt. Tôi tiếp tục làm khoa học, điều đem lại cho tôi niềm vui lớn, tôi còn có nhiều công trình dở dang.
Tôi vẫn là nhân viên toàn thời gian của MIEM. Học viện đã được củng cố đáng kể, trở thành một phần của Trường đại học – nghiên cứu “Trường kinh tế cao cấp”. Điều này hoàn toàn trùng hợp với các kế hoạch khoa học của tôi và cổ vũ trong tôi niềm say mê sáng tạo. Ngoài ra tôi còn là cộng tác viên khoa học của Viện các vấn đề cơ học – RAN và chủ nhiệm bộ môn thống kê lượng tử và lý thuyết trường tại khoa lý của trường MGU ruột thịt. Năm 2013 tôi nhận giải thưởng nhà nước lần thứ 3 do những đóng góp vào việc xây dựng cơ sở toán học cho ngành nhiệt động học hiện đại.
Khi làm việc, tôi luôn cảm thấy Vũ Anh đang nhìn mình. Trong phòng làm việc đã nhiều năm vẫn treo bức ảnh chân dung lớn của nàng. Tôi cản thấy Vũ Anh hài lòng về cuộc sống của các con chúng tôi. Tuy rằng cái nhìn của nàng nghiêm nghị, nhưng theo tôi, có nét tán đồng. Tôi thường mơ thấy nàng, trẻ trung và hạnh phúc.
Đôi khi tôi có cảm tưởng rằng Vũ Anh không chết, nàng chỉ đang đi đâu đó. Có thời gian tôi đã nghĩ đến việc làm gì đó để vinh danh vợ: đến “với nàng” tại Việt Nam. Vào cuối những năm 90 tôi được mời dạy ở Hong Kong. Khoảng cách từ đó đến TP Hồ Chí Minh, nơi bà Bảy Vân sống, không quá xa. Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi đã từ chối. Đối với bon trẻ, việc di chuyển đến Hong Kong có thể tạo nên stress lớn, cần phải thích nghi với khí hậu, nước uống, đồ ăn hoàn toàn khác biệt. Tôi sợ chúng sẽ bị ốm.
Về sau, khi đã trưởng thành, Lena, Tania và Anton đã hai lần về Việt Nam để gặp những người ruột thịt. Chúng được đón tiếp như các vương tôn công tử. Ở đất nước này người ta vẫn còn lưu giữ ký ức thiêng liêng về Lê Duẩn, giống như trong thời xã hội chủ nghĩa ở nước ta nhớ về Lenin. Trong mỗi thành phố đều có các con phố hay quảng trường mang tên ông. Và các cháu của lãnh tụ được đối xử một cách trọng thị. Bảy Vân, bà vợ góa của ông vẫn còn sống. Bà nay đã gần chín mươi tuổi.
Anh giao phó cho tôi các con của chúng tôi. Nàng mong muốn các cháu sống ở Liên Xô và được giáo dục theo các truyền thống văn hóa Nga. Không có Ira tôi không thể thực hiện được sự ủy thác của nàng. Cái chính là bọn trẻ không lúc nào cảm thấy chúng là trẻ mồ côi. Và nếu không có Ira chúng không thể thấm nhuần văn hóa và tâm hồn của chúng ta. Do vậy chúng vẫn là những người Nga, cho dù sống ở đâu.

Viktor Maslop
(Còn tiếp những bài viết của người thân và bạn bè của 2 người: Vũ Anh và Maslôp)

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

LÊ VŨ ANH - MASLOP

ĐỂ GIỮ ĐƯỢC BỌN TRẺ,TÔI ĐÃ SẴN SÀNG LÀM TẤT CẢ, THÂM CHÍ TẠO RA SCAN-ĐAN QUỐC TẾ- Kỳ 6
(Hồi ký của Viện sỹ Viện Hàn lâm khoa học Nga Viktor Maslop)
***

Cuộc gặp gỡ của chúng tôi với Vysotsky đã diễn ra không lâu trước khi ông qua đời. Ông trông mệt mỏi và không được khỏe. Nhưng ông vẫn cố gắng để thể hiện mình là một người đàn ông cừ khôi trước một cô gái đẹp đến từ Việt Nam. Nàng không hiểu lý do gì làm cho ca sỹ chú ý đến mình đến vậy. Khi ra về sau khi kết thúc buổi hòa nhạc, Nàng hỏi tôi:
- Ông ấy muốn gì ở em hả anh?
- Đơn giản là bởi ông ấy thích em thôi, - tôi trả lời. – Nhìn thấy một người phụ nữ hấp dẫn và mất hết lý trí!
Tôi tự hào vì Vysotsky cảm nhận được sự cuốn hút từ nàng, và rằng ông ấy thích nàng. Tôi hài lòng khi nàng nhận được những ánh mắt trầm trồ, thán phục của mọi người khi nhìn nàng. Nàng không muốn thu hút sự chú ý, nhưng chính điều đó lại làm cho nàng hấp dẫn một cách hiệu quả. Nàng biết cách ăn mặc, giao tiếp lịch sự với khách. Đôi khi tôi lấy làm tiếc rằng tôi đã không thể cho nàng những gì nàng xứng đáng nhận được nhiều hơn. Trước khi đến Liên Xô nàng đã có một cuộc sống rất khác. Nàng cùng với ba mình đi thăm ở nhiều nước, nơi mà họ đã nhận được sự đón tiếp long trọng ở mức cao nhất.


Ở Việt Nam, Lê Duẩn và gia đình sống trong một dinh thự lớn với nhiều người phục vụ, từ bé nàng đã được nuông chiều, không phải động tay, động chân vào việc nhà (Chứ không phải nàng là cô du kích nhỏ mà nàng kể với tôi trước đây khi muốn dấu thân phận thật của mình). Tuy nhiên hiện tại, tôi chưa bao giờ thấy nàng phàn nàn điều gì, và theo tôi, nàng cũng không cảm thấy khổ sở vì thiếu các tiện nghi sinh hoạt thông thường, nàng tự lau chùi nhà cửa sạch sẽ, tự mình chuẩn bị và nấu chín thức ăn. Thời gian chúng tôi chuyển lên sống trong căn hộ ở nội thành Moscova, chúng tôi làm sạch quần áo bẩn của cả nhà trong một máy giặt cũ, được chế tạo bởi nhà máy mang tên Vladimir Ilich (ЗВИ ). Mỗi lần giặt, máy chạy kêu ầm ầm khủng khiếp và đôi khi nước không ngừng chảy, tràn ra cả phòng. Hồi đó, phải đến 10 lần nước thoát ra ngập sang cả căn hộ hàng xóm. Sau khi nàng sinh cô con gái thứ hai, nàng gặp khó khăn hơn để đối phó với cuộc sống hàng ngày, nàng không thể đảm đương hết việc nhà và chăm sóc 2 con được nữa, chúng tôi phải thuê một người giúp việc nội trợ và một bảo mẫu.


Ở tuổi ba mươi, là mẹ của hai đứa con, trông nàng như mới mười tám tuổi. Tôi không thể không ngưỡng mộ nàng. Một lần tôi đã phải trải qua thử thách bởi sự ghen tuông tưởng tượng mơ hồ trong lòng mình. Chúng tôi đang đứng xếp hàng tại một cửa hàng. Đứng ngay trước chúng tôi là một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo. Quả là một mỹ nam nhân tuyệt hảo. Nhìn cậu ta, tôi rùng mình, cảm thấy trái tim mình như bị chìm nghỉm: Bây giờ nàng đang chú ý đến cậu ấy, so sánh cậu ấy với tôi, và kết luận ... Nhưng nàng đã không cho tôi câu trả lời cho tính đố kỵ của tôi về chàng trai đẹp. Trên đường phố, tôi hỏi:
- Em có thấy anh chàng đứng ngay phía trước chúng ta không? Giống diễn viên điện ảnh Mỹ Alain Delon nhỉ.
- Vậy à? – nàng ngạc nhiên. – Thế mà em không nhận ra.
Chị Muội có lần đã chất vấn nàng:
- Tại sao em lại lấy Maslop? Anh ấy quá già so với em! Nhìn xem, biết bao nhiêu là đàn ông trẻ đẹp hấp dẫn vây quanh em!
- Ngoài anh ấy ra, đối với em không có bất cứ người đàn ông nào tồn tại – Nàng trả lời chị.


Tatiana, con gái thứ hai của chúng tôi đã được sinh ra vào tháng Tư năm 1979. Sau sự kiện này, mối quan hệ của nàng với người thân đã được cải thiện tốt hơn. Rõ ràng họ đã nhận ra rằng, mọi chuyện ở nàng thực sự đều rất nghiêm túc. Do vậy mà thái độ chống đối, công kích nàng từ họ được chấm dứt. Thậm chí họ còn xin lỗi và mong nàng tha thứ - tất cả, ngoại trừ ba nàng. Mẹ nàng, bà Bảy Vân khi đến Moscova công tác đã ghé thăm chúng tôi ở nhà nghỉ ngoại ô và tại căn hộ ở Moscova trên phố Dmitry Ulianop.


Lịch sử mối tình sóng gió của chúng tôi đã góp phần quan trọng, không chỉ làm thay đổi quan điểm trong cuộc sống của gia đình Lê Duẩn, mà còn làm thay đổi chính sách cho toàn bộ đất nước. Việt Nam đã thông qua một đạo luật cho phép hôn nhân với người nước ngoài. Một người bạn của nàng ngay lập tức gọi điện cho nàng, người đang có mối tình lãng mạn với một người Đông Đức: "Bạn là một anh hùng thực sự! Hàng ngàn người sẽ cầu nguyện cho bạn! Mong rằng bạn sẽ mãi mãi hạnh phúc! ".


Sau khi hòa giải với gia đình, nàng quyết định giới thiệu ba nàng với cháu gái Lena của ông. Khi Lê Duẩn lại một lần nữa đến Moscova, nàng đã mang theo Lena đến gặp ông. Ông nhanh chóng yêu quý ngay cháu gái của mình. Ông yêu cầu nàng và Lena ở lại với ông cho đến khi khởi hành trở lại về nước. Cô bé lúc đầu tỏ ra nhút nhát, nhưng rồi dần dần trở nên gắn bó hơn với ông ngoại. Ông ra lệnh dành tất cả chuối trong nhà để tự chính ông chiêu đãi Lena – và như vậy cuối cùng nàng đã thắng.


Mỗi lần có mặt ở Moscova, Lê Duẩn lại đòi hỏi mang Lena đến với ông. Ông dứt khoát không muốn gặp tôi. Tôi còn nhớ, hôm tôi lái xe chở nàng và con gái của mình đến thăm Lê Duẩn tại khu nhà nghỉ trước đây của Khrushchev ở Rublyovka, trong khi vợ, con của tôi chơi, nói chuyện với ông thì tôi phải ngồi chờ đợi trong xe. Lê Duẩn dẫn Lena đến rạp xiếc và ông còn dẫn nàng cùng cháu gái đến tham dự lễ khai mạc Thế vận hội Moscova. Cô bé với tính khí thay đổi bất thường nên trong giây phút trang trọng nhất đã hét lên, "Mẹ ơi, con muốn vào nhà vệ sinh!".


Một dịp khác, trong một bữa tiệc chiêu đãi, ngồi ở bàn ngay bên cạnh Lê Duẩn, khi đang nói về thời kỳ đầu cuộc chiến tranh của Việt Nam với chế độ Khmer Đỏ tại Campuchia, Lena đột nhiên hỏi: "ông, vậy chứ ông không bị làm vỡ răng à".


Hoàn cảnh nào đã làm xuất hiện thắc mắc trong đầu một đứa bé ngay giữa cuộc tranh luận nóng để hỏi một câu như vậy? Mọi người dự tiệc đang thảo luận các vấn đề của cuộc chiến tranh với chế độ Pol Pot – Ieng sary,về những tội ác diệt chủng của Khme đỏ. Có lẽ Lena nhớ một cụm từ mà tôi đã từng nói? Nàng biết rõ và hay kể về Ieng Sary, người đứng vị trí thứ hai của chế độ Campuchia. Có thể, trong lúc trò chuyện đãi khách Việt Nam này, ai đó phía Liên Xô đã thốt ra tên đó, làm cho Lena thắc mắc cũng nên. Cũng có khả năng ông ngoại của Lena tại thời điểm này đang gặm xương gà? Phiên dịch hiểu câu hỏi đó theo một ý nghĩa tượng trưng, anh ta do dự, nhưng đã làm hết sức mình để truyền đạt chính xác ý nghĩa của cụm từ. Lê Duẩn không cảm thấy xấu hổ. Ông nhe hàm răng chắc của mình cho Lena thấy. Tình hình trở lại bình thường.


Nàng cũng rất gần gũi, cởi mở và vô tình tiết lộ "bí mật" của Liên Xô cho ba mình. Hơn nữa Lê Duẩn rất biết cách đặt câu hỏi. Chẳng hạn ông kể lại rằng, theo như Breznhev nói, cả nước đã đạt được một vụ thu hoạch bông kỷ lục trong năm. "Vậy mà ở nhà con tất cả các tấm vải lót trải giường bị thủng hết mà không tìm mua mới ở đâu được" – nàng kể cho ba của mình biết. Ngay ngày hôm sau, một nhân viên của tiểu ban Việt Nam trong Ban quốc tế của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô dẫn nàng đến quầy hàng số 200 nổi tiếng trong Cửa hàng Bách hóa Tổng hợp quốc gia (GUM), nơi chỉ bán hàng cho các khách hàng VIP được ưu tiên lựa chọn. Vậy là chúng tôi có được một đồ vải lót trải giường mới.


Nàng không thích sử dụng đặc quyền, nhưng rồi vẫn mua các thứ trong quầy hàng ưu tiên này trong Cửa hàng Bách hóa (GUM), và tôi đã nhận các đơn đặt hàng thực phẩm mà nàng được cấp. Nàng không lấy một xu nào từ ba mình, ngay cả khi còn đang học ở trường Đại học Tổng hợp Moscova. Chính quyền Moscova đề nghị cấp cho nàng căn hộ rộng rãi ngay ở trung tâm thành phố, nhưng nàng từ chối. Nàng chỉ chấp nhận lấy một căn hộ tiêu chuẩn ba phòng ngủ trong một tòa nhà lắp ghép ở Belyayevo. Nàng tính dự phòng để có một nơi sinh sống và làm việc, nếu chẳng may chúng tôi đột nhiên xung đột cãi nhau và chia tay.


Nhưng chúng tôi sống hòa thuận cùng nhau. Suốt thời gian chung sống với nhau, chúng tôi cãi nhau chỉ đúng có 2 lần. Chính xác hơn, đó là nàng tính như vậy khi cho đó là bất hòa. Lần đầu tiên thấy nàng bĩu môi vì tôi lái xe chở hai cô gái đi cùng, mặc dù trong khu chung cư của chúng tôi, mọi người thống nhất quyết định, nếu xe còn chỗ ngồi, phải chuyên chở thêm hành khách đi cùng để thuận lợi cho cộng đồng . Nhưng nàng vẫn giận vì chuyện tôi đồng ý chở 2 cô gái đi cùng đó.


Trong một lần khác, thực ra chỉ xảy ra sự hiểu nhầm. Vào một buổi tối tôi lắng nghe"Đài địch". Nàng ngồi nghe cùng với tôi, nhưng nàng không hiểu tiếng Anh, vì vậy nàng nhanh chán và đi vào phòng trẻ con. Khi xong việc, tôi nghĩ rằng chắc nàng và các con đã ngủ nên đóng chặt cửa lại để không đánh thức họ. Sau đó tôi ngủ thiếp đi. Nàng đi ra từ phòng các con, đẩy cửa nhưng không thể nào mở được. Nàng cho rằng, do tôi không muốn nhìn thấy nàng nên đã đóng chặt cửa. Nàng cảm thấy bị xúc phạm, sáng hôm sau nàng bỏ đi sớm đến thẳng nhà chị Muội. Đến tối nàng mới trở về, và chúng tôi đã làm lành với nhau khi hiểu ra chuyện. Vậy đó, nàng không thể duy trì lâu được với tôi trong tình trạng xung đột. (Trong ảnh: Bà Bảy Vân và con rể với cháu ngoại)
(Xem tiếp kỳ sau)

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

LÊ VŨ ANH - MASLOP



ĐỂ GIỮ ĐƯỢC BỌN TRẺ,TÔI ĐÃ SẴN SÀNG LÀM TẤT CẢ, THÂM CHÍ TẠO RA SCAN-ĐAN QUỐC TẾ- Kỳ 5
(Hồi ký của Viện sỹ Viện Hàn lâm khoa học Nga Viktor Maslop)

***

Khi nàng đi ra ngoài để đến điểm dừng xe buýt, một chiếc xe "Volga" màu đen chầm chậm chạy theo nàng, rồi dừng lại cách nàng một khoảng không xa. Nàng bước thêm vài bước, người lái xe ngay lập tức nhấn ga. Cô vội chạy nhanh thì chiếc "Volga" cũng tăng tốc thêm. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu nàng không kịp chạy đến bến và lên kịp chiếc xe buýt chạy điện vừa dừng. Về đến nhà, nàng xuất hiện trước mặt tôi với nước mắt lưng tròng. Nàng kể lại với tôi nàng đã sợ hãi như thế nào khi bắt đầu thấy chiếc xe đuổi theo nàng:
- Bây giờ em đã tin chắc rằng, họ muốn bắt và đưa em về Việt Nam!
- Sao em bảo rằng ba mình sẽ không làm điều đó.
- Như sự việc xảy ra hôm nay, em đã nhận ra rằng ba em đã sẵn sàng đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân. Điều này có nghĩa, em sẽ phải cam chịu số phận thôi.

Tôi an ủi, vỗ về động viên nàng, còn nàng vừa khóc, vừa liên tục lắp bắp nói: "Em đã chết! em đã chết!"
Ngày hôm sau, nàng gọi điện thoại cho chị Muội. Chị nàng nói rằng ba đã bị sốc và rất lo lắng vì chuyện của nàng đã xảy ra như vậy. Cả đêm ông đã không thể ngủ được và muốn làm lành, tha thứ cho nàng. Nàng kiên quyết trả lời chị: "Tốt hơn hết là ba, má và chị nên chúc mừng chúng em. Chúng em đã có một cô con gái mới sinh." Chị gái nàng không tin thực tế đó, cho rằng nàng bịa ra chuyện để gây sức ép cho ba phải thừa nhận hôn nhân của nàng với tôi. Nàng và chị Muội đã thỏa thuận gặp nhau tại nhà nghỉ ngoại ô của chúng tôi và cả hai sẽ cùng đi đến gặp Lê Duẩn. Khi đến nhà tôi, trông thấy Lena, Muội đã bật khóc và đề nghị nàng nên ở nhà, chị sẽ đến gặp ba một mình. Chị sẽ kể tất cả mọi chuyện cho Lê Duẩn. Lê Duẩn một lần nữa lại bị sốc khi biết về sự ra đời cháu gái ngoại của ông.

Trong một thời gian dài sau này, Lê Duẩn không thể chấp nhận sự thật, rằng con gái mình đã không vâng lời, vi phạm luật pháp và kết hôn với người nước ngoài. Ông thỉnh cầu Suslov, người gần gũi quen biết nhất của ông trong Đảng Cộng sản Liên Xô với một yêu cầu giúp tìm ra quan hệ thực chất của nàng với tôi – mối tình thoảng qua theo cảm xúc nhất thời hay tình yêu thực sự. Sau đó, KGB đã cử một "chuyên gia về tình yêu" tiếp cận chúng tôi. Ông đã bí mật đi lang thang xung quanh nhà, nơi chúng tôi sống, quan sát, nghe trộm, thu thập thông tin, và đã buộc phải thừa nhận: đó là tình yêu thực sự.

Mặc dù biết chúng tôi yêu nhau thật sự, nhưng Lê Duẩn vẫn không tha thứ cho con gái mình. Tôi đã nghe nói rằng,trong gia đình, Lê Duẩn đã cấm không cho ai được nói chuyện về nàng, thậm chí chỉ là nhắc đến tên nàng. Nhưng tất cả quà tặng thủa bé của nàng đều được ông sắp xếp, giữ gìn cẩn thận trên bàn làm việc của mình. Khi một trong số những món quà đó bị ai đó lấy mất, Lê Duẩn đã làm ầm ỹ cả nhà, tạo nên một scandal nho nhỏ. Điều này có nghĩa là trong sâu thẳm lòng mình, ông vẫn rất yêu quý nàng, thương nàng như xưa mà không hề chối bỏ nàng...

Nàng đã thay đổi rất nhiều sau sự ra đời của bé Lena. Trước đó nàng luôn tỏ ra can đảm, độc lập, còn bây giờ nàng không ngừng run lên vì sợ hãi. Lúc nào nàng cũng có cảm giác như đang trong tình trạng chờ đợi các cuộc tấn công, bắt cóc, nàng sợ những chiếc xe màu đen và thậm chí nàng sợ cả các đồng hương của mình. Nàng cho biết, với họ tốt hơn hết là không nên gặp mặt, không để bị lôi kéo vào cuộc tụ họp, để dành thời gian tập trung vào làm việc, nghiên cứu. Một thời gian ngắn, người thân của nàng xa lánh, tẩy chay nàng, gọi nàng là kẻ phản bội. Họ thường xuyên gọi điện thoại và gửi thư với thái độ giận dữ. Nàng đã phải chịu áp lực lớn, nàng tin rằng, nàng đã gây ra một tội lỗi khủng khiếp, và nàng sẽ bị trừng phạt.

Trước đây nàng không thực sự muốn ở trong căn phòng với những khe hở lớn như pháo đài tôi đã xây, còn bây giờ nàng lại luôn yêu cầu tôi khóa chặt cửa và nàng ở trong phòng cùng với Lena suốt cả thời gian khi tôi đi vắng vì công việc ở Moscova. Nàng luôn giữ bên mình khẩu súng săn của tôi. Nàng nói rằng căn phòng này là nơi an toàn nhất trong cả nước. Nàng không còn sợ bị đuổi bắt từ các đường phố, từ bên trong phòng này nàng có thể thoải mái để bắn ra ngoài. Rõ ràng, nàng có thể đang hồi tưởng về tuổi trẻ du kích của mình.

Có một lần nàng làm tôi hoảng sợ suýt chết. Nàng biến mất cùng với Lena. Tôi lái xe về đến nhà nghỉ, thấy vắng tanh không có ai ở đó cả. Tôi thiếu chút nữa thì lên một cơn đau tim, nghĩ rằng họ đã bị bắt cóc. Rồi nàng bất chợt hiện ra và nở một nụ cười rõ tươi.

Tôi đã có cuộc trò chuyện với một người lính từ một tiểu đoàn xây dựng. Cậu ấy muốn bán cho tôi một khẩu súng lục bắn bê tông, từ đó có thể chụp chốt vào tường bê tông. Tôi hỏi khoảng cách bắn được bao xa. Người lính nghe tôi nói vậy thì tỏ ra sốt sắng: "Bác cần súng bắn được với khoảng cách xa à? Tôi có thể bán cho bác súng trường tự động kèm với đạn". Tất nhiên, tôi từ chối cậu lính. Khi tôi vừa cười vừa nói với nàng về cuộc trò chuyện đó với người lính, nàng đột nhiên nhận thấy tiếc rẻ về cơ hội hiếm có đó:
- Sao vậy, anh phải mua chứ.
- Có mà điên? Để cho người ta bắt vào tù à.
- Nhưng có nó em sẽ bình tĩnh hơn. Anh không hiểu à, Ba em sẽ làm mọi chuyện có thể. Cuộc hôn nhân của chúng ta làm suy yếu quyền lực của ông ấy trong Đảng, tiếp tay cho các đối thủ chính trị của ông. Nếu họ hạ bệ ba em, đất nước sẽ bị sụp đổ.
- Ba em yêu thương em và sẽ không bao giờ phá hoại hạnh phúc của em đâu.
- Ba yêu thương em, em cũng yêu ba em nhiều. Nhưng điều quan trọng nhất đối với ba em là lợi ích của đất nước. Em luôn biết em phải đi đến điểm dừng nào. Trước đây khi chưa có Lena, em không sợ gì cả, nhưng bây giờ em luôn sợ hãi. Nếu người ta bắt em đi, một mình anh sẽ không thể chăm sóc tốt cho con.

Ngay sau đó bé Lêna đã bị ốm, phải nhập viện. Trước khi vào bệnh viện cùng nằm để chăm sóc bé, nàng đã viết cho tôi một bản tuyên bố chính thức: "Nếu tôi bị bắt mang đi một mình hoặc cùng con gái và đưa đến Đại sứ quán Việt Nam, mọi người cần phải biết, điều này được thực hiện bằng vũ lực, trái với ý muốn của tôi, bất cứ điều gì do người thân trong gia đình tôi hoặc đại sứ quán phát ngôn đều không có giá trị. Tôi muốn sống với chồng Viktor Maslov ở Liên Xô, và tôi muốn chồng tôi nuôi dưỡng con gái của chúng tôi trưởng thành và thấm nhuần nền văn hóa Nga ". Tôi cho cất giữ tờ giấy này vào một nơi an toàn.

Phần lớn thời gian chúng tôi sống trong nhà nghỉ ngoại ô và hầu như lúc nào cũng ở bên nhau. Tôi bắt đầu tham gia giảng dạy ít hơn, cố gắng dành thời gian nghiên cứu, làm việc tại nhà. Vào ban đêm, đôi khi tôi ngắm nhìn nàng ngủ và tôi tự nhủ, "Lạy Chúa, tại sao tôi hạnh phúc thế này? Tôi thật không xứng đáng". Cũng giống như tôi luôn cảm thấy có quá ít thời gian được ở bên nàng...

Ban đầu, tôi sợ rằng nàng buồn vì nhớ gia đình và quê hương. Một lần bạn tôi là Viện sĩ Mishchenko đã hỏi cô về điều đó. "Em chỉ nhớ khi có khách đến nhà chơi" - với sự thẳng tính của mình nàng trả lời. Nàng không thích các nhóm bạn ồn ào, những cuộc tranh luận vô bổ. Tôi cảm nhận được nàng khó chịu khi nhìn thấy cảnh bạn bè tôi say rượu vui vẻ, mặc dù nàng không thể hiện ra ngoài sự không hài lòng, nếu có ai mời uống rượu thì nàng nhẹ nhàng từ chối. Nói chung là nàng không thích uống rượu.

Cùng sống với nàng tôi đã tự nhận thấy mình thay đổi nhiều, trẻ hơn, dễ chừng phải đến 15 tuổi. Chưa bao giờ tôi lại làm việc đạt hiệu quả lớn như lúc này. Chúng tôi hầu như không bao giờ đi đến nơi nào khác (Các nhân viên Ban quốc tế của Ủy ban Trung ương Cộng sản Liên Xô đã khuyến cáo chúng tôi không nên xuất hiện ở những nơi công cộng), nhưng không cảm thấy mình có gì đó sai trái. Các bạn gái và em trai thường vẫn đến thăm nàng. Nàng vẫn đến trường Đại học Tổng hợp Moscova, cố gắng hoàn thành chương trình nghiên cứu sau đại học. Nàng có khả năng làm việc tốt hơn nhiều so với tôi, và nếu nàng tham gia vào nghiên cứu khoa học, tất cả mọi thứ hóa ra không đến nỗi quá phức tạp như tôi tưởng. Nàng đã bảo vệ luận án thành công và trở thành phó tiến sỹ khoa học vật lý và toán học.

Một lần, tôi nhớ, chúng tôi đã đến dự xem buổi hòa nhạc của Vladimir Vysotsky, được tổ chức trong trường Đại học chế tạo máy điện tử Moscova (МИЭМ). Chúng tôi ở xa, không ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng sau khi biểu diễn xong ca sỹ ngay lập tức đã đi tới gần nàng. Vysotsky thấy nàng khi anh hát và suốt thời gian biểu diễn chỉ nhìn nàng. Nàng ngạc nhiên và nghĩ rằng, có lẽ ca sĩ nhầm lẫn với ai đó. Và Vysotsky giãi bày tâm sự khi khen nàng dễ thương, dạt dào tình cảm, và muốn được liên lạc sau buổi biểu diễn này, nói ngắn gọn, ca sỹ cư xử như thể không có tôi ngồi bên cạnh nàng. Tôi đã cố gắng để giải vây cho nàng. Khi ca sỹ hỏi nàng có hiểu hết tất cả nội dung trong bài hát của mình không, tôi trả lời thay cho nàng:

- Vâng, tôi là chồng đang ngồi cùng với cô ấy. Tôi có thể giải thích cho vợ tôi hiểu. Và thật ngẫu nhiên, chúng tôi với gia đình anh thực tế là láng giềng của nhau tại khu nhà nghỉ ngoại ô đấy. Hãy đến thăm vợ chồng tôi, chúng tôi sẽ rất vui mừng được chào đón.
- Tôi đến đó rất thường xuyên, - Vysotsky ngượng ngùng – đó là Marina thích nhà nghỉ ngoại ô, còn tôi không thực sự thích lắm. Vâng và không bao giờ.

(Còn tiếp)