Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

MỐI TÌNH ĐẦU

MỐI TÌNH ĐẦU CỦA TÔI

Hôm trước thằng bạn nối khố gọi điện bảo "Đang có cuộc thi viết về mối tình đầu, ông viết đưa tôi gửi đi kiếm cái giải uống bia chơi". Tôi hỏi lại "Gửi đi đâu?", nó bảo "Liên Xô". Tôi hỏi "Có cần nhờ dịch ra tiếng Liên Xô không?", nó bảo "Khỏi. Bên ấy họ đọc được hết các thứ tiếng". Ừ thì viết, tưởng gì chứ mối tình đầu thì có thể viết ngay hai cái. Hôm nay gọi cho nó bảo tao viết xong rồi, gửi cho mày bằng cách gì, nó bảo "Ông cứ để đấy tôi ghé qua lấy", nhân tiện nhắc thêm: "Hôm trước quên bảo với ông là phải ghi rõ Mối tình đầu của tôi, nhớ đấy". Sao lại thế, tình yêu của nó sao bảo mình viết. Tôi vặc lại: "Mối tình đầu của ông thì ông viết lấy chớ, sao lại bảo tôi viết!". Nó cáu: "Ông dở hơi à. Mối tình là của ông, nhưng khi viết xong thì nhớ ghi đầu đề là Mối tình đầu của tôi, nghe chửa?". Lại thế nữa. Lằng nhằng quá, của ông rồi ghi của tôi, của tôi rồi của ông, cuối cùng là của ai. Thôi cóc gửi đi dự thi nữa, cứ để ở trang Nhật ký của mình vậy.

Lại còn tên nhân vật nữa, nó bảo tên ông thì nên giữ nguyên để còn nhận giải, còn các nhân vật nhạy cảm thì đổi đi một chút kẻo ảnh hưởng hạnh phúc riêng của gia đình họ. Lại còn thế nữa, đã là tình yêu thì nhân vật nào mà chẳng dính chút nhạy cảm. Chưa nói ai xa, chỉ nói người yêu đầu tiên của tôi cũng đã hai lần đổi tên rồi, giờ mình viết truyện đổi tên cô ấy lần nữa, có đáng không. Hồi mới ở Thái Lan về tên cô ấy là Noọng, đi học cứ bị trêu hoài nên mẹ cô ấy đổi thành Gái. Sau đó cụ trưởng tộc bảo trùng tên bà cô tổ nên mẹ cô ấy chọn cho cái tên Duyên. Gọi mãi không nghe ai nói gì nên cứ thế khai vào học bạ là Duyên luôn. Tôi thích cái Duyên từ đó.

Mà nhà Duyên có mỗi hai mẹ con. Nghe nói ở Đông Bắc Thái Lan toàn Việt Kiều yêu nước mà bố cái Duyên lại trốn về Sài goòng làm ăn nên bị bà con Việt kiều coi khinh. Không sống nổi với bà con bên đó, hai mẹ con đành dắt díu nhau về lại quê cha đất tổ, vậy mà cũng đâu có yên, còn bị kỳ thị hơn. Đấy là sau này bà con Việt Kiều mình ở Thái về nước ồ ạt rồi nghe kể lại thế, chứ trước đó đâu có biết. Trước đó cứ tưởng hai mẹ con Duyên từ Lào về, vì dạo đó chỉ biết có Lào thôi, Thái Lan mấy khi nghe nhắc đến, mà có nghe cũng chả biết Thái Lan nó ở lộ mô.

Nhưng đó là chuyện người lớn, còn tôi với Duyên vẫn chơi thân với nhau từ nhỏ, hai đứa cùng tuổi nên mày tao chi tớ rất tự nhiên. Có lần tôi nghe lỏm mẹ Duyên nói với mẹ tôi là "tôi cho chị con Duyên nhà tôi đấy". Tôi đem chuyện ấy nói với Duyên, Duyên cười "Còn lâu! Vô duyên" nhưng hai má thì rõ ràng là đỏ ửng. Tôi được thể cứ trêu "A, vô duyên vô duyên!". Mình đúng là đồ con nít!

Lúc còn nhỏ hai đứa học cùng lớp, về sau gia cảnh khó khăn quá Duyên bỏ học nhiều nên bị lưu ban. Tuy vậy về nhà hai đứa vẫn học chung vì anh họ của Duyên cùng học nhóm học tổ đêm đêm với tôi. Ở trường cũng như về làng, chúng nó hay cặp đôi tôi với Duyên. Duyên thì mặc kệ chả nói gì, còn tôi thì giả vờ giận dữ lung tung xà beng cả lên vì biết tỏng là càng phản đối chúng nó càng trêu tợn. Mà càng trêu thì mình càng thích. Tôi còn lấy phấn rồi kiếm cả vôi viết khắp nơi hai chữ "Định + Duyên", tất nhiên phải viết nguệch ngoạc đi để chúng nó không nhận ra nét chữ của mình. Duyên biết cả nhưng chả nói gì, chỉ cười cười bảo "Như trẻ con!".

Nhớ mãi cái đêm hai đứa cùng đi xem phim ở sân trường. Tôi vác cái ghế băng từ trong lớp học ra để ở ngoài hiên trường cho Duyên và bọn bạn ngồi, còn tôi kê bàn học sát ngay cửa sổ rồi ngồi phía trong xem ra màn ảnh ngoài sân, thật tiện. Không ngờ ấm quá ngủ quên, đến khi nghe tiếng gà gáy tỉnh dậy thì ngơ ngác không biết mình đang ở đâu. Tỉnh ngủ thấy vắng tanh vắng ngắt không một tiếng người, đành một mình vừa đi vừa chạy về nhà sợ ma hết cả hồn. Chẳng biết mấy giờ nhưng gà gáy có nghĩa là đã hai ba giờ sáng, ngủ say thật! Hôm sau thấy tôi trách sao hết phim không gọi một tiếng, Duyên nói sợ bọn nó trêu không dám gọi, chết thật.

Thời đó học sinh rất thích viết nhật ký, thành phong trào hẳn hoi, tôi và Duyên cũng vậy. Có lần tôi đọc trộm nhật ký của Duyên thấy Duyên viết hay không chịu được, thích lắm. Còn quyển nhật ký của tôi thì ngoài bìa đề "Học văn", cố tình để cho Duyên lấy nhầm mà đọc vì Duyên không bao giờ đọc trộm nhật ký của tôi cả. Một hôm Duyên bảo "Chừng ấy tuổi mà đòi làm việc nuôi gia đình, rồi còn chăm sóc dạy bảo các em nữa, phét thật!". Tôi giả vờ làm mặt giận với Duyên nhưng trong bụng thì mở cờ, sướng râm ran vì biết là Duyên đã đọc nhật ký của mình rồi.

Chả là trong nhật ký tôi hay ghi những câu lấy được từ quyển 'Rừng thẳm tuyết dày' và quyển 'Thép đã tôi thế đấy' của chị Cúc tôi. Tôi rất thích dùng những cụm từ gây ấn tượng mạnh và thể hiện mình là người lớn nên mới có những câu như Duyên đã đọc được rồi trích dẫn để trêu tôi. Về cuối, do không kiềm chế được tình cảm của mình nên tôi có viết một câu rất nắn nót "Dù cho nước sông Kiến Giang có cạn, Định vẫn yêu Duyên, và yêu D. mãi mãi!!!". Đó là tôi bắt chước câu "Dù có đốt cháy cả dãy Trường Sơn..." nghe được ở đâu đó, và cứ tưởng dấu chấm than là rất oách rất quyết tâm nên tôi đánh rất nhiều dấu chấm than!

Cũng vì chuyện ghi nhật ký mà hai đứa giận nhau rồi tranh luận như mổ gà mất hai đêm. Số là tôi tưởng Duyên cũng thích thằng Vinh cùng lớp nên trong nhật ký tôi tỏ thái độ bằng mấy câu vớ vẩn. Đặc biệt, Duyên giận tôi nhất là cái câu tôi viết về Duyên và Tý, chị họ tôi và cũng là bạn thân của Duyên. Câu ấy nguyên văn là thế này: "Hai mụ đàn bà thêm con vịt thành ra cái chợ". Câu này là tôi ăn cắp trong Nhật ký của chị Cúc. Tai hại thật! Thế là cãi nhau.

Có đêm hai đứa trốn sinh hoạt Đội đi dọc bờ sông cãi nhau oang oang. Duyên bảo "Bé cái mồm lại chút", tôi bảo "Sợ gì chứ!". Thực ra tôi muốn nói chuyện thật to để mọi người biết là hai đứa đang cãi nhau, còn nếu cứ nói thì thầm thế nào hôm sau chúng nó cũng trêu chọc là con Duyên với thằng Định ưng chắc rồi đem chắc đi tìm hiểu thì phiền hà rách việc. Vậy nhưng khi đi qua khoảng trống giữa hai thôn, chỗ có hai cây đa cổ thụ và mấy cái miếu thì hai đứa lại im thin thít, đi sát vào nhau lúc nào không biết, lại còn nắm chặt lấy tay nhau nữa chứ. Cãi nhau thế nhưng khi về đến nhà, tôi bảo Duyên đứng chờ ở cổng để tôi trèo lên hái ổi cho Duyên. Tôi rất thích trò hái trộm ổi nhà mình mang cho người yêu và Duyên cũng lấy làm thích thú, cứ khen tôi giỏi vì đang đêm trời tối đến mấy thì tôi vẫn hái rất nhanh và toàn những quả chín ngon. Thực ra thì tôi đã ngắm nghía và đánh dấu lại từ chiều hôm đó rồi. Mình phải khôn chứ!

Sau cái năm tôi chuyển ra Hà Nội học rồi về quê nghỉ hè thì không được gặp lại Duyên nữa. Mẹ Duyên xuống Đồng Hới kiếm việc làm và đưa Duyên đi theo. Thấy tôi cứ buồn rười rượi lại còn đòi đưa đi Đồng Hới tìm Duyên, mẹ tôi thương con, thương Duyên nên không nói gì, chỉ nhìn tôi ái ngại. Nhưng rồi khuyên nhủ không ăn thua, chị Cúc tôi đã ra đòn quyết định. Lúc còn mỗi hai chị em ở nhà Chị đưa ra quyển nhật ký của tôi làm tôi sững sờ, không ngờ tôi để quên ở nhà không mang theo ra Hà Nội, và chị đã đọc được những gì tôi ghi trong đó.

Chị tuyên bố "Tạm quên chuyện đó đi không chị sẽ mách mẹ. Phải tập trung vào chuyện học hành, mà cũng phải để cho cái Duyên nó còn thi hết cấp một. Mới tí tuổi đầu lớp bốn lớp năm mà yêu đương thế này là không có được. Nếu không chị mách mẹ thì đừng có trách!". Chị nói, nếu nghe lời chị sẽ đưa cho xem thư của cái Duyên gửi lại trước khi đi, và còn có hai bài thơ của nó nữa. Chưa thấy thư và thơ của cái Duyên đâu, chỉ nghe chị Cúc tôi vừa quét nhà vừa bảo: "Còn ngồi ỳ ra đấy ăn vạ hả, xuống hói tắm đi, bẩn như hủi. Thơ với thẩn, thơ thì như con cóc, nhưng cũng lênh láng phết".

Đó là mối tình đầu của tôi.

Tên tôi được giữ nguyên. Tên người yêu của tôi cũng vậy, đừng thay đổi tên cô ấy vì cô ấy không còn nữa, cô ấy đã đi xa, đi xa mãi mãi! 

NTĐ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét