Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

SẺ CHIA


KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Những ngày cuối Thu, đầu Đông.
Những buổi chiều se lạnh, tôi thích khoác chiếc áo bông quân phục, ngồi im lặng trên chiếc ghế đá phía bên phải lối cửa ra vào của A2 Viện Tim Mạch, Bệnh viện TW Quân đội 108. Giờ này là tầm 'tan ca', nghĩa là cuối giờ làm buổi chiều, các bác sĩ và nhân viên ra về, một số khác đến nhận ca trực đêm.

Tôi ngồi ở đây, vào đúng giờ này, bởi tôi thèm nhìn lại những khuôn mặt thân thuộc. Có thể họ không nhận ra tôi, nhưng tôi biết rất rõ về họ. Nhìn thấy họ tôi thấy nhớ Ba tôi nhiều hơn. Và cũng nhờ nhìn thấy họ, nỗi nhớ về người cha thân yêu trong tôi cũng được khuây khỏa phần nào. Họ là những bác sĩ, y tá, hộ lý đã trực tiếp và gián tiếp chăm sóc, điều trị cho Ba tôi.

Ba tôi bị suy tim lão khoa, cấp cứu tại đây bốn lần trong năm, và ra đi trong lần cấp cứu cuối cùng, trong ngày cuối cùng của tháng Mười năm ngoái. Dịp này là giỗ đầu Ba tôi. Nếu còn, đến Tết dương lịch này Ba tôi tròn 96 tuổi. Ba tôi ra đi trong thanh thản, bởi ông cảm nhận được tình thương yêu và sự chăm sóc chu đáo, tận tình không chỉ của con cháu, người thân trong gia đình, mà cả của đội ngũ bác sĩ, cán bộ nhân viên, y tá hộ lý của Viện Tim Mạch này, và của cả Quân Y Viện 108 nói chung. Đó là điều mà tôi cũng như mọi thành viên trong gia đình luôn khắc ghi và biết ơn sâu sắc!

Không thể nào quên được bác sĩ Biên lãnh đạo Viện, bác sĩ Sơn lãnh đạo Khoa, các bác sĩ điều trị như anh Thành, anh Chiến, anh Hưng, rồi cô Thu Hành chính, rồi các cháu y tá hộ lý, rồi bác sĩ Hòa ở Khoa Cấp cứu, rồi những ai nữa, những ai nữa mà tôi không kịp nhớ tên trong những ngày căng thẳng và vất vả đó. Tôi muốn nói lời biết ơn đến tất cả, tất cả...

Cũng chính ở đây, hàng ngày hàng giờ tôi cảm nhận được những gì mà chúng ta thường nói về y đức, về tình thương giữa người với người, về sứ mệnh cao cả của người thầy thuốc, về thực tế sinh động của lời thề Hippocrates.

Tôi luôn tin rằng, ở Thế Giới Bên Kia, Ba Mẹ tôi luôn nhớ về những người thầy thuốc nơi đây, biết ơn họ, và phù hộ cho họ có được sức khỏe và cuộc sống an lành để ngày ngày cứu giúp người bệnh!

Không thể nào quên!
Hà Nội, 10-11-2010
NTĐ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét