Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

NƠI EM VỀ


NƠI EM TA VỀ



Nơi em về ngày vui không, trời xanh không? Nơi em về mênh mang mắt trong không? Nơi em về, ánh sáng ngập tràn như trong Kinh Thánh không. Mà nơi này, ta "nghe từng giọt lệ, rớt xuống đời thành hồ nước long lanh"?


Lần đó ở quê thoáng thấy bóng người con gái với đôi vai gầy guộc mảnh mai một mình lầm lũi trong mưa, bàn tay vương những sợi gầy, như đang ru tuổi vào mênh mang, ru buồn qua đôi mắt, gặp tiền kiếp trên nhành xuyến chi và những ngày thương nhớ cứ dần loang theo gió. Lần đó, mặt trời bỗng dưng ngủ quên không buồn tỉnh dậy, tuổi ta buồn như một chuỗi thánh kinh. Lần đó, trong mơ màng ta cứ ngỡ đang gặp lại người chị giấu yêu đã khuất bóng của mình...

Lần đó, cũng không còn nhớ là vào lúc nào nữa, ta cứ đứng nhìn mãi bóng hình nhỏ bé ấy khuất nẻo dần theo tháng ngày sương khói. Và những nốt nhạc, đi theo mắt ta một thời hoang hoải héo mòn trong nắng. Lần đó nơi chốn quê, không biết ai đó có buồn không khi nghe lời bài hát:

"Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh"

Cứ như là Trịnh Công Sơn đã gặp lại người chị của ta ở bên Cõi Ấy...




Ta đang mải nghe đi nghe lại "Như Cánh Vạc Bay" của nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh trong một chiều hoàng hôn Lai Xá. Và ai đó biết không, nơi này sương chiều đang buông lãng đãng, mỏng như nỗi buồn lẻ bóng, và buốt lạnh tựa nỗi nhớ thương ai.


Khi nghe nhạc phẩm này ai đó có buồn không? Có tưởng tượng ra cuối con đường này mình sẽ đi về đâu không? Riêng ta ta thấy một dòng sông buồn lặng lẽ trôi, một ngọn núi ngủ quên chốn xa kia cùng vầng mặt trời đang chạy trốn cõi trần. Và xa xăm chốn kia, ngơ ngác bầy chim chiều vỗ đôi cánh mỏi đang ngấp nghé mé rừng. Đâu là tiền kiếp, đâu là rêu rong im lìm phủ kín phận người...

Bỗng thấy lòng tê tái khi ta dõi theo từng ca từ lời hát mà cô ca sĩ có giọng hát liêu trai ấy đang thể hiện. Càng nghe, ta những muốn ngủ vùi trong ru khúc làm ta mê lịm, không bao giờ còn muốn thức dậy nữa.

Nơi em về có gì vui không, ánh sáng có ngập tràn như trong Thánh kinh? Nơi em về, Ba Me có kịp ra đón em như ta hằng nguyện ước, và những người thân yêu rưng rưng lặng lẽ vây chặt lấy em trong những vòng tay âu yếm? Bóng em hao gầy với đôi chân mỏi, làm cho ta nơi này, nghe từng giọt lệ, rớt xuống đời ướt đẫm nỗi thương em...

(Nghe nhạc phẩm TCS cuối một chiều Đông Lai Xá - Kim Chung)


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét