Năm 2012 qua đi, những khó khăn tăng
lên, nhiều nguy cơ dần hiện hình thành hiểm hoạ đối với đất nước trên tất cả các
lĩnh vực.
Trước hết và nổi bật là hiểm
hoạ đối với nền độc lập, chủ quyền, lãnh thổ, lãnh hải của Tổ
Quốc.
Người Việt Nam chuộng hoà
hiếu, không nuôi hận thù, không xem một thế lực nào tự thân là “kẻ thù truyền
kiếp” của mình. Chúng ta càng có nhiều lý do để mong muốn “chung sống hoà bình”
với Trung Hoa, quốc gia láng giềng to lớn và nhiều duyên nợ. Nhưng “cây muốn
lặng mà gió chẳng dừng”, chính sách của quốc gia này đang gây ra những hiểm hoạ
thực tế và trực tiếp đối với độc lập, chủ quyền và lợi ích chính đáng của Việt
Nam. Rất nhiều sự kiện năm 2012 đã bộc lộ rõ rệt điều này, đến mức không ai có
thể che dấu, lấp liếm.
Những mưu đồ và hành động
tham lam, trắng trợn của Trung Hoa ở Biển Đông đã làm cho cả thế giới bất bình
và lo lắng; Việt Nam là nạn nhân trực tiếp nhất nên càng bất bình và lo lắng
hơn. Nhưng Biển Đông cũng chỉ là một phương diện trong thế “thập diện mai phục”
trên các lĩnh vực chính trị, kinh tế, ngoại giao, quân sự, văn hoá, tư tưởng…mà
Trung Hoa đã giăng ra để khuất phục Việt Nam, hung hiểm và khó đối phó
hơn.
Vấn đề không phải là đối
phương có mưu đồ gì, thâm độc ra sao, mà là ở chỗ đối phó với mưu đồ đó thế nào
cho hiệu quả. Rất cần sự tỉnh táo, tinh tường để nhìn đúng bản chất vấn đề, cân
nhắc các yếu tố, các mối quan hệ. Cũng rất cần sự mềm mỏng, khéo léo, linh hoạt
kết hợp “cương nhu”…Nhưng tất cả phải phục vụ cho mục tiêu là bảo vệ được độc
lập, tự chủ, toàn vẹn lãnh thổ, lợi ích chính đáng của đất nước. Sách lược nào
đi ngược mục tiêu đó là đầu hàng, bán nước.
Mục tiêu nói trên chỉ có thể
thực hiện được nếu huy động được sức mạnh của dân tộc và thời đại. Cả hai vấn đề
này đều chưa làm chưa tốt.
Sức mạnh của thời đại ngày
nay không còn nằm ở “ba dòng thác cách mạng”, ở những mối quan hệ hình thức
“chung lý tưởng” kiểu “đồng chí nhưng không đồng minh”…Sức mạnh thời đại nằm ở
chỗ lương tri loài người đã thức tỉnh đủ mức để nhận biết và phản đối mọi mưu
đồ xâm lược, áp bức và thống trị; nằm ở chỗ vận mệnh các dân tộc liên hệ chặt
chẽ với nhau hơn bao giờ hết trong thế giới toàn cầu hoá, do đó không dân tộc
nào đơn độc trong cuộc đấu tranh vì lợi ích chính đáng và phẩm giá của mình. Sức
mạnh thời đại còn nằm cả ở chỗ các thế lực lớn trên thế giới theo đuổi những mục
tiêu và lợi ích không đồng nhất, tạo ra tình trạng kiềm chế, khắc chế lẫn nhau,
không cho phép kẻ nào đơn phương lộng hành.
Sức mạnh nào muốn phát huy
tác dụng đều cần có một điểm đặt. Điểm đặt đó chính là lập trường rõ ràng,
nghiêm chỉnh, công khái, kiên định và nhất quán của Việt Nam - nạn nhân và người
trong cuộc. Việt Nam không thể né tránh việc công khai lên án và tố cáo mưu đồ
xâm lược, phải tỏ rõ ý chí kiên quyết bảo vệ độc lập, tự chủ, các lợi ích chính
đáng của mình, phải có biện pháp dần thoát ra khỏi tình trạng bị vây ép từ mọi
phía nhiều khi đã chót rơi vào.
Trong một thế giới đan xen
nhiều lợi ích, nhiều mối quan hệ, một mặt phải tỉnh táo để không bị ai lợi dụng,
mặt khác phải dám chủ động, quyết đoán tham gia “bàn cờ” quan hệ quốc tế, nhất
là với các nước lớn, không để cho chính sách của mình bị bất cứ thế lực nào bắt
làm con tin. Trong tình hình thực tế hiện nay, khi Trung Hoa đã bộc lộ không dấu
diềm mưu đồ và các bước đi của mình, rất cần giữ “cái đầu lạnh” không mắc mưu
khiêu khích, nhưng lặp lại các luận điệu trong các khẩu hiệu cũ…là xảo ngôn và
có hại về nhiều phương diện.
Chưa phát huy được sức mạnh
thời đại có nguyên nhân cơ bản là do chưa phát huy được sức mạnh toàn dân tộc.
Để thắng những lực lượng vật chất lớn hơn mình nhiều lần thì sức mạnh tinh
thần, bản lĩnh và tài trí Việt Nam luôn là yếu tố quyết định để nhân lên, tập
trung, khai thác hiệu quả nhất sức mạnh vật chất hạn chế của đất nước Sức mạnh
tinh thần Việt Nam là lòng yêu nước, ý chí “thà hy sinh tất cả chứ không chịu
làm nô lệ”, là khối đoàn kết toàn dân, “cả nước một lòng”“trên dưới một lòng”,
là bản lĩnh của lực lượng lãnh đạo biết huy động, tổ chức được lực lượng toàn
dân hướng vào mục tiêu chung.
Sức mạnh này vẫn chưa được
phát huy mạnh mẽ trong năm 2012, thậm chí đã lộ ra không ít “tử
huyệt”.
Nền kinh tế đất nước đang
phải vật lộn với những căn bệnh trầm kha, hiểm nghèo về tài chính, nợ nần, cơ
cấu, đầu tư, khả năng cạnh tranh, quản lý…Chính sách đối với đất đai, đối với
kinh tế quốc doanh đã bộc lộ đầy đủ những khuyết điểm, gây ra những tổn thất
lớn về kinh tế, về chính trị- xã hội. Trong khi đó, chúng ta vẫn bị giam hãm
trong tư duy cũ, bị chi phối bởi nhóm người có lợi ích trong việc duy trì hiện
trạng.
Đời sống vật chất suy giảm,
nhưng đời sống tinh thần suy giảm nghiêm trọng hơn còn đáng lo hơn. Văn hoá,
giáo dục, y tế, dân số, bảo vệ môi trường… đều đang đứng trước nhiều vấn nạn,
đang dần “tự đánh mất” chức năng và vai trò của mình. Thất nghiệp, tai nạn, tệ
nạn trộm cướp, bạo lực ngày càng tăng. Gần như trở thành chuyện hàng ngày những
tội ác man rợ chưa từng có và cũng “vô lý” đến khó hiểu.
Khi bước vào năm 2012, người
ta đã nhận biết những khó khăn chồng chất trước mắt, nhưng không ít người vẫn hy
vọng vào năng lực của ban lãnh đạo mới được Đại hội XI bầu ra, nhất là trong
việc tháo gỡ điểm nút, giải quyết“vấn đề của các vấn đề” là công tác xây dựng
Đảng. Hy vọng vì thấy lãnh đạo Đảng đã mô tả khá sát đúng hiện tình Đảng, nhận
biết tình chất “sống còn” của vấn đề, đã triển khai công việc với quy mô lớn,
nhịp độ khẩn trương. Không ai có ảo tưởng về một sự đột biến, nhưng nhiều người
hy vọng rằng những chuyển biến trong đổi mới và chỉnh đốn Đảng có thể là bước
đầu, nhưng phải thực chất và có tính cơ bản.
Kết thúc bài viết đầy khắc
khoải này khi giã biệt 2012, tôi không mong gì hơn là những sự kiện trong năm
2013 tới đây sẽ chứng tỏ rằng phần lớn những điều nói trong bài viết này là sai,
là phiến diện không biết những thông tin sáng hơn, là hời hợt vì không thấy được
xu thế đi lên, không nhận biết những mạch ngầm lành mạnh đang chuyển động dưới
các hiện tượng bề ngoài.
Nhưng điều tôi tin là chuyển
biến và thành quả nào cũng không tự nhiên đến, mà phải là kết quả những nỗ lực
vượt bậc của toàn dân tộc, trước hết của ban lãnh đạo hiện nay và những lực
lượng tinh hoa của dân tộc. Tình huống hiểm nghèo đòi hỏi bản lĩnh lớn và nhân
cách lớn để đưa ra những quyết định lớn, sáng tạo, mới mẻ, để có đủ dũng cảm
thực hiện đến cùng các quyết định đó.
- Bùi Đức Lại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét