Cà phê Tùng - Đà Lạt với Đoàn đại ca.
Biết đến gã với cái nick Nam Sinh Doan từ cái thuở cùng còm bên blog Quê choa của bọ Nguyễn Quang Lập. Đọc còm của gã thú thực là mình không thích lắm một phần gã hay bàn chuyện chính trị mà mình thì dốt đặc khoản này, phần nữa là vì cái giọng ngang tàng gai góc của gã.
Mãi đến một hôm cũng qua còm mình mới biết gã gốc người Đà Lạt. Lâu nay trong Quê choa mình lại cứ tưởng duy nhất chỉ có mình là trú quán ở thành phố hoa xinh đẹp này. Thế là bắt đầu để mắt đến gã. Đúng ra là bắt đầu để ý đọc gã. Thì ra gã viết khá nhiều, đăng tải khắp mọi nơi. Từ đường đường chính chính trong một tạp chí chính thống lề phải đến hùng hùng hổ hổ trong một cái blog lề trái. Đọc gã một thôi một hồi mới giật mình phát hiện ra rằng gã uyên bác phết, viết đủ thứ chủng loại, loại nào cũng đến nơi đến chốn, chẳng rõ gã thuộc hệ gì.
Mang chuyện ra kể với vợ thì vợ bảo tưởng ai lão ấy lạ gì. Nhà lão cách mạng nòi, ở làng anh hùng Xuân Sơn. Thời lão còn là học sinh sinh viên ở Đà Lạt nghe nói cũng “quậy” dữ lắm, gái gú thì thôi rồi luôn. Vợ con lão cũng đang ở cả Đà Lạt đấy thôi.
Lên cơ quan kể chuyện với cô bạn cùng phòng. Mới nghe đến cái tên Đoàn Nam Sinh cô bạn đã á à một tiếng rõ dài nói thì em còn lạ gì lão í. Lão yêu mê mệt con H bạn thân của em đang dạy chuyên văn trên Pờ lây cu kia kìa. Thời còn học ở Đà Lạt lão thường dụ con H đi chơi, bọn em cứ được ăn theo dài dài. Trông lão í thế mà dại gái, he he he...
Vui mồm kể chuyện với phó phòng của mình, chưa được nửa câu anh đã ngắt lời, thằng Sinh vi xi ấy mà, nó học cùng lớp với tao ở trường trung học Trần Hưng Đạo. Thời ấy tao là lớp trưởng, nó chết danh là Sinh VC (việt cộng) vì từng vào tù Quốc gia do đầu têu mấy vụ đánh lộn. Nghe nói sau giải phóng không biết vì việc gì cũng bị vào tù Cộng sản, cả tháng sau mới được xuất kho đấy.
Quá ngạc nhiên mình đề nghị kể tiếp, anh bảo tao không biết gì nhiều lắm về nó, chỉ nhớ rằng thời học sinh sinh viên nó hoạt động cách mạng rất hăng, mười bảy tuổi đã được kết nạp vào đảng cộng sản. Nhà nó cách mạng nòi, khi bố nó mất, quan chức cấp cao của trung ương vào rất đông, có cả ông Trương Tấn sang. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết không vào được nhưng có gửi vòng hoa vào chia buồn cơ đấy.
Hỏi: Thế bây giờ thì anh í làm gì? Đáp: Cũng không rõ lắm, hình như nó đang là chủ một công ty chuyên nghiên cứu về sinh học, phân bón thuốc trừ sâu tận Biên Hòa, Bình Phước gì đấy. Thi thoảng nó còn đi dạy ở các trường Đại Học. Mà sao mày hỏi nhiều về hắn lắm thế? Để tao bấm số nó cho mày nói chuyện nhá. Thế là lần đầu tiên được chuyện trò với Đoàn đại ca. Cũng như còm, tiếng cười khà khà của gã trong điện thoại không giấu được cái ngang tàng gai góc. Không nhớ hôm đó trò chuyện những gì, nhưng được một cái hẹn Cao nguyên khi gã hứa lên Đà Lạt sẽ gọi KK (nick của mình trên Quê choa) bù khú một bữa.
Rồi bù khú thật. Trưa hôm ấy mình vừa đi làm về thì gã phôn tới hỏi địa chỉ, chưa đầy năm phút sau đã nghe tiếng gã gọi cửa. Ôi! Đoàn Nam Sinh, ngươi đấy ư! Đứng trước mặt mình là một gã đàn ông trung niên đậm người với bộ ria mép trông xù xì như mấy gã xe ôm ngoài ngã tư. Nói thật, gã mà chạy xe ôm thì có ma nó đi, trông mặt gã như một tay ma phi a anh chị nào đấy, ngó đã sợ chết khiếp, hi hi hi.
Anh anh em em cứ như thân nhau từ lâu lắm, chuyện nở như ngô rang. Biết thêm một Đoàn Nam Sinh uống rượu như hủ chìm. Mình kém cái món này, chỉ dám nhấp môi như thằn lằn uống nước cúng. Trong khi phần lớn rượu chui tọt vào bụng gã như gió vào nhà trống. Gã uống cứ dễ dàng như ta hít thở, không như mình cứ chiêu được một ngụm thì mặt nhăn như khỉ phải ruốc.
Gã còn huấn luyện cho mình cách uống rượu, phải cong lưỡi lên như thế này, phải đổ rượu vào dưới lưỡi như thế kia, đảm bảo không bao giờ say nhá. Lận lưng cái bửu bối uống rượu không say của gã đi nhậu với bạn bè hai lần thì cả hai lần bạn bè đều khiêng mình về nhà. Khỉ thật! người ta bảo dân uống rượu một tấc tới trời quả không ngoa, hi hi. Lựa lúc thuận tiện, mình hỏi gã nghe nói ông già anh ngày xưa làm gì to lắm à? Tợp một hơi hết li rượu gã cười khà khà: Biết chết liền! cả nhà anh chả ai biết ổng làm gì cả. Bó tay!
Hai tác phẩm của quái kiệt Đoàn Nam Sinh
Trò chuyện với gã, mình lại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Gã đang có mấy dự án nuôi trồng nấm ăn nên làm ra ở Đà Lạt, tạo được công ăn việc làm cho nhiều người trong đó có cả vợ con. Chưa hết, gã còn mấy dự án nữa về nuôi cấy giống trầm hương cũng đang rất phát triển ở Lâm Hà, Bảo Lộc. Gã kể tiếp, lần này anh lên Đà Lạt vì chuyện khác. Anh đang bàn với nhà điêu khắc Phạm Văn Hạng dựng tượng hai nhạc sĩ của Đà Lạt là Lê Uyên Phương và Nguyễn Đức Quang tại hai ngọn đồi cửa ngõ vào Đà Lạt. Hình như gã chả quan tâm gì đến việc mình đang há hốc mồm, vì sau đó gã bồi thêm rằng, thực ra kế hoạch chính của anh ở Đà Lạt là lập một khu điều dưỡng miễn phí dành riêng cho những người bị ung thư nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.
Đến đây thì mình thực sự choáng. Ối giời ơi, cái ông Đoàn Nam Sinh là ông nào thế nhỉ?
Ngày về lại Sài Gòn, gã tặng mình hai cuốn sách với hai cái tựa đề hình như chẳng ăn nhập gì với nhau: “Con mì đất Quảng” và “Về Trồng Đồng Đông Sơn”. Cả tuần nay mình hết vớ “Con mì...” lại đến “Trống Đồng...”, đọc nội dung sách thì ít mà chủ yếu là cố gắng lắp ghép những mảnh rời rạc lại để nhận diện cho ra một cư dân Đà Lạt tên Sinh họ Đoàn, xem thử gã là ai. Người ta bảo thành phố hoa này sinh ra thật lắm quái kiệt, một nhiếp ảnh gia MPK du mục, một Đặng Việt Nga với “Crazy House”, một Lữ Trúc Phương với “Nhà trăm nóc” và “Đường lên trăng”. Thật là sai lầm nếu hội quái kiệt Đà Lạt không kết nạp thêm một cái tên nữa, Đoàn Nam Sinh.
Thế nhưng lỡ có ai đề nghị mình nói đôi điều về gã thì trả lời người ta ra sao nhỉ? Giáo sư Trần Quốc Vượng trả lời như thế này trong lời tựa cuốn “Về Trồng Đồng Đông Sơn” : “Theo tôi được biết, Đoàn Nam Sinh vốn xuất thân là một nhà nghiên cứu Sinh học. từ bao giờ (một thập kỷ nay?) và từ ở đâu (Đà Lạt, Tây Nguyên?), vì sao (tinh thần “trở về CỘI NGUỒN”?) ông Sinh lại trở thành người nghiên cứu Sử học – Nhân học (Khảo cổ - Dân tộc học) thì tôi không được biết”.
Ơ kìa! Thế thì rốt cuộc Đoàn Nam Sinh là ai?
Biết chết liền! He he he.
KÊNH KỊA
Nguồn: Blog KK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét