QUÀ CHO MÙA GIÁNG SINH
Tôi vội ra đón Ông già Nô-en ở cửa sổ, vì nhà không có ống khói. ÔGNE lên tiếng trước: "Hello MeoHen!". Tôi nói, tôi là Tấn Định không phải MeoHen. Mèo Hen chỉ là nick của tôi khi chơi blog thôi. ÔGNE cười hiền lành: "Không sao! Tôi muốn anh dẫn tôi đi trao quà cho những trẻ em thiệt thòi. Năm nay tôi muốn trao quà cho những em bé bị bom dịp Nô-en năm 1972. Anh có thể giúp tôi?". Tôi nói hay để mai, vào ngày 24 có hay hơn không. ÔGNE nói: "Không được, ngày 24 tôi phải phát quà cho bao nhiêu là trẻ em như hàng năm tôi vẫn làm. Năm nay tôi muốn dành ngày 23 cho những trẻ em thiệt thòi".
Nghe thế tôi nhận lời ngay. Vừa bước lên cỗ xe chín con tuần lộc tôi vừa nói: "Bay về hướng Gia Thụy Gia Lâm!". Tôi muốn năm nay chính tay Ông già Nô-en sẽ trao quà cho các em của Hồng Hải bạn tôi. Đến nơi, tôi trở thành người nhà, quay lại đón tiếp ÔGNE dẫn vào tận nơi, giới thiệu Ông với mẹ Trần Thị Thanh, rồi hướng dẫn ông lần lượt trao quà cho các em của Hồng Hải.
Bé ít tuổi nhất được trao quà trước, đó là bé Quý Hạnh sinh năm 1967, khi bị sức ép bom B-52 em mới tròn 5 tuổi. Tiếp đến là Trọng Hưng 8 tuổi, Mạnh Hùng 10 tuổi và Nguyễn Thị Hòa 13 tuổi. Thấy một chàng thanh niên cười rất tươi đứng cạnh các em, Ông già Nô-en lúng túng lục tìm trong tay nải màu đỏ món quà gì đó thích hợp để trao. Tôi nháy Ông: "Hồng Hải bạn tôi và cũng là em tôi, bốn chục tuổi rồi đấy, hơn nữa lại không phải bị bom B-52 trong dịp Nô-en năm ấy. Thôi để dịp khác, nếu có điều kiện thì Ông kiếm lấy cái laptop xịn làm quà cho Hải cũng được". Tất cả cùng cười, những nụ cười sảng khoái nghe rất chi là...Giáng Sinh!
Trong khi Ông già Nô-en trao quà cho các trẻ em bị bom B-52 vào dịp Nô-en năm ấy, tôi tranh thủ nhặt cỏ tỉa hoa xung quanh chung cư của mẹ và các em. Mẹ Thanh và Hồng Hải rất vui. Bốn em Hòa Hưng Hùng Hạnh thì bám theo Ông già Nô-en. Xung quanh trong xóm này, có rất nhiều trẻ em có hoàn cảnh tương tự, đặc biệt là cùng vào cái đêm 18 rạng sáng 19 tháng 12 oan nghiệt ấy. Vì thế khi ÔGNE trao xong quà thì trời cũng vừa chập choạng tối.
Trước khi bước lên cỗ xe chín Tuần Lộc, tôi trân trọng trao tận tay Ông già Nô-en một món quà được gói kỹ trong cái USB xinh xẻo mà anh Giai Cú tặng tôi vào mùa Nô-en năm trước. Tôi nói: "Xin trao Ông món quà nhỏ, nó có thể thích hợp cho Blog của Ông trong mùa Giáng Sinh nầy!".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét