Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

THẰNG EM

THẰNG EM TÔI
Kỷ niệm một thời quân ngũ
Còn nhớ khi tôi là giảng viên ĐHKTQS, trong khóa học trên một trăm học viên năm ấy có một tên học viên cao to đẹp trai học giỏi, đó là thằng em trai tôi. Tên này có nhiều tài lẻ khiến các em trong trường và khu vực đóng quân mê tít thò lò. Hắn đi thi điền kinh, nhất. Hội thao toàn quân, suýt nhất (chỉ vì khi chui hàng rào thép gai thì bị tụt mất quần cùng thắt lưng quân dụng). Về nhà kể lại, mẹ tôi bảo đó là cái tật của hắn từ bé vào bộ đội vẫn không sửa được. Đá bóng, lại nhất. Nhưng văn nghệ thì không nên tính theo giải mà tính theo thành tích làm huấn luyện viên thì "đẳng cấp" hơn.

Trong mấy thằng bạn thân của tôi có QViệt "Đặc Thiết"cứ thắc mắc: "Tao nghi lắm, anh em nhà mày sao chẳng giống nhau, nó cao to lại lắm tài, còn mày mỗi khiếu tán gái, lại tán em nào ung em ấy, là sao?". Tôi bảo "Hắn là con riêng của Ông già tao đấy, đừng có mà ăn nói linh tinh!". Tên Việt từ đấy im thin thit chẳng dám ho he tìm hiểu.

Lại nói nhà trường lúc đó đang vào mùa Hội diễn văn nghệ, vậy mà đội văn nghệ của khối cơ quan Hiệu bộ cứ lẹt đẹt làm các thủ trưởng nóng mặt. Còn nhớ cái hôm tập thử ở phòng đọc thư viện, các em thư viện và bếp ăn hát chèo theo kiểu tự học, đến đoạn nào phải “Cò lả” hay “Đò đưa” mà các cô không nhớ thì đều thay bằng một đoạn “hi hi hi…hí, hì, hỉ…hi…” đến nỗi anh Chính Bí thư Đoàn khối cơ quan ngồi dưới phải kêu: “ Ối giời ơi!... hi đâu mà nhiều hi thế hả chời!”.

Trưởng phòng Chính trị bảo với Bí thư ông cứ yên tâm lớn, ngay ngày mai khối học viên sẽ cử “chuyên gia văn nghệ” sang để “xốc nách đội văn nghệ khối cơ quan lên”. Thế là tất cả yên tâm kê cao gối ngủ. Thế rồi Hội thi lần ấy, đội văn nghệ khối cơ quan Hiệu bộ chiếm giải nhất thật, tất cả lắc đầu lè lưỡi, chịu cậu em tôi là chuyên gia văn nghệ số một của cả một vùng trung du rộng lớn này!

Thế rồi thằng em tốt nghiệp, vào nhận nhiệm vụ tận Sân bay Sao Vàng, anh em tạm xa nhau nhưng tin tức thì cập nhật đều đều. Hắn về đấy, phong trào văn nghệ của các đơn vị trực thuộc Sân bay lại lên như diều, nghe nói lại đi Hội diễn toàn quân. Kinh vãi! Nhưng kinh nhất là hắn còn có sáng kiến kết nghĩa đoàn thanh niên. Đó là Thanh niên Đoàn Không quân Sao Vàng kết nghĩa với Thanh niên địa phương vùng ngoại vi sân bay. Thế là vai trò "chuyên gia văn nghệ" của hắn lại có đất dụng võ. 

Lại nói, hắn được mời ra làm chuyên gia huấn luyện cho “Đội văn nghệ Xã Cò”, gọi thế cho oai chứ Đội toàn các em thôn nữ, lũ con trai ra chiến trường hết lượt, ở nhà chẳng còn mống nào! Có “Chuyên gia bay” về lập tức khí thế và trình độ của Đội văn nghệ khác ngay. Riêng về “truyền thống chèo” của Đội đã chuyển biến cơ bản về chất, từ chỗ chẳng hiểu mô tê gì về các làn điệu, bây giờ em nào em nấy thuộc vanh vách:  từ “quân tử dịch” đến “tò vò”, “nhịp đuổi”, “du xuân” rồi “đường trường trong rừng”, xong lại “ngâm bốn mùa” và “quá giang” là tuyệt “đỉnh” !

Các em  thôn nữ đi đâu cũng khoe, cũng khen “Anh chuyên gia bên KQ”: Nào là “Quân tử dịch” anh ấy chất lắm nhé! Rồi anh ấy “đi Nhịp đuổi” thì không ai theo kịp nhé! Xong rồi anh ấy lại đưa bọn em vào “Đường trường trong rừng” rất hay rất mê! Anh ấy có thể “Ngâm bốn mùa” qua “Tuyết sương” xong lại  “Quá giang” luôn mà anh ấy vẫn không biết mệt là gì, hi hi hi!!!  Vậy mà, chuyên gia cao Sao Vàng vẫn “cá chê”:  "Anh nói các em đừng dỗi, chứ hát như thế thì còn lâu mới đạt trình độ kỹ thuật "bay" đấy nhé, vẫn còn “hơi hột” đấy nhá, hiểu chửa!".  Tất nhiên cái gì các em cũng hiểu, chỉ có "chửa" là chưa hiểu, hehe! 

Vào dịp hè năm ấy không có giờ lên lớp, nhân đi công tác Sân bay Sao Vàng tên Việt rủ tôi: "Tao đi Sao Vàng, mày báo cáo Bộ môn đi cùng làm chân trợ lý xạ kích, nhân tiện thăm thằng em riêng của mày luôn". Nghe có lý, thế là nhờ mấy em văn thư cốp cho cái dấu vào Công vụ lệnh, đi luôn. Trong đoàn còn có Tiến Gù, vua tiếu lâm bậy bạ đặc chất lính được cử đi cùng để "rót đô-ping" vào tai anh em mỗi khi thấm mệt. 
Chúng tôi vào đến sân bay đúng chiều thứ bảy, vậy là có thêm thời gian nghỉ lấy sức. Tối đến cậu em tôi rủ cả mấy anh em vào xã Cò xem tập văn nghệ. Hay quá, nhận lời luôn. Buổi tối hôm ấy các em trong Đội văn nghệ có mặt đông đủ ở hội trường HTX để tập múa. Thời ấy, gọi là Đội văn nghệ của một xã nhưng chả được trang bị nhạc cụ gì ngoài một cái trống, chả hiểu nó là trống gì vì người ta cứ mua cho có trống là được, mọi người gọi nó là “trống bỏi” cho tiện! Cái trống này chỉ phát ra được hai âm thanh :  “tom” khi gõ vào mặt trống, và “căc” khi gõ vào tang trống! Tả thế cho nó dễ hiểu.

Buổi tập bắt đầu. Sợ các em ngượng tập không được tự nhiên nên chúng tôi bày một bàn ra giữa sân ngồi tán bậy tào lao, bắn thuốc lào mí lại uống nước chè xanh. Bên trong hội trường, "Chuyên gia bay" bắt đầu vào cuộc:
-  Khi tôi gõ cái “tom” thì các o quay “…ồn” vô, khi tôi gõ cái “cặc” thì các o quay “…ồn” ra nghe chưa?
-  Vâng ạ vâng ạ!  Rồi cười rinh rich râm ran.

Một lúc sau có lẽ đến trường đoạn cao trào, chúng tôi bỗng nghe tiếng gõ trống “tom,… căc, tom,… căc” liên hồi rồi tiếng cười ré lên, tiếng xô đẩy ồn ào lộn xộn trong đó.
Tên Việt lo lắng ra mặt, lẩm bẩm: "Sao thằng này có thể hành hạ các cô ấy như vậy, hết bắt quay “…ồn” sang phải rồi lại quay trái, rồi lại còn cười đùa được?".

Lại tiếng "Chiên gia bay" khen :
-  Được rồi trông đẹp lắm! Bao giờ tôi gõ “tom tom căc căc” liên tục thì các o quay “…ồn” lung tung nghe!
-  Vâng ạ!  Lại tiếng các iem nghe ngọt như mía lùi, chẹp chẹp...
Lại nghe tiếng trống vang lên, lần này thì cấp tập vội vã “tom tom, căc căc,…tom tom căc căc…” rồi tiếng cười khúc khích, tiếng tay "Chiên gia bay" “hừ... hừ”, rồi có cô đột nhiên kêu ré lên: “ Em chóng mặt buồn nôn quá!”
Tiến Gù hoảng hồn: "Thôi chết…buồn nôn à?”, thật không thể chịu được nữa. Việt "Đặc thiết" quay sang tôi: "Ông vào xem thử có gì xảy ra, hô một tiếng nhá nhá!" 
Tôi vội vàng chạy ra phía sau hội trường, chui qua cửa hậu. Vừa thò đầu vào thì thấy thằng em "Chiên gia bay" đang đứng ở giữa nhà, tay cầm trống, nhe răng cười rất tươi, các em thôn nữ đứng thành hai hàng sát hai bên tường, mỗi cô cầm một cái nón bài thơ úp vào phần dưới của bụng, và em nào em nấy cười như nắc nẻ!!!

Mấy ngày sau nhân lúc có mỗi hai thằng ngồi trên Tháp Cao Không trực diễn tập, Việt hỏi tôi: "Tao hỏi thật nhé, thế thằng em mày là con riêng của Ông già với bà nào, mày biết không?". Tôi cố nhịn cười giải thích cho nó: "Với bà già tao!". Việt trố mắt không tin, tôi phải giảng giải tiếp: "Dạo đó mới hòa bình, ông già tao thoát ly rất ít khi về nhà. Nhà đã có ba chị em, tao là út. Đã có con trai nên bà già định thôi đẻ vì vất vả quá. Dịp ấy ông già về phép năn nỉ, thôi bà chiếu cố lần này cho tui một đứa tui mang theo, coi như con riêng của tui, được không?". Thương ông già suốt bao năm tháng kháng chiến xa vợ xa con, bà già mềm lòng "linh động giải quyết", thế là mình được thêm thằng em. Kể chi tiết đến thế mà tên Việt vẫn cứ không tin. Thằng này là đảng viên trẻ nhưng lại quá thật thà, khổ thế!

Mấy hôm rồi tên Việt gọi điện tìm thằng em mình liên tục. Tìm không được Việt đành gọi điện cho mình hỏi "Thằng em mày đâu?". Mình bảo "Nó về quê làm cố vấn cho sự kiện "Huyền thoại Điện Biên", có gì cần gấp không?". Giọng Việt thì thào như buôn bạc giả: "Thôi nó lánh đi thế là tốt. Còn ông ở nhà chớ có nghe ai ngon ngọt mà cho họ lấy mẫu móng tay móng chân với lại nước bọt đấy". Quá khó hiểu, tôi hỏi lại cho rõ: "Có chuyện gì kỳ vậy mày?". Việt hạ thấp giọng: "Mày đừng nói với ai. Dạo này có mấy đứa thanh niên từ Thanh Hóa ra tìm đến tao xin lấy móng tay mí lại nước bọt, tao nhất định không cho. Hỏi bọn chúng quê ở miệt nào trong í, chúng bảo xung quanh sân bay Sao Vàng. Thế là lần sau mới thấy bóng chúng là tao trốn biệt". Khiếp vãi!
Lát sau tôi gọi lại cho Việt, khuyên hắn: "Có gì cấp bách, mày thử mò lên blog TL xem có hắn trên ấy không, nhé".
Huhu
Trích trong Tuyển tập "Chuyện Bịa Có Thật"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét