Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

NGÕ HOA VIÊN

NGÕ HOA VIÊN, NGÀY ẤY...

Ảnh riêng Bài viết dành riêng cho Con Em NX

"Con là con thạch sùng bé tý
Hay khóc nhè và thích làm thơ"


Từ Hàng Chuối mình men theo Nguyễn Công Trứ ra vườn hoa Pas-tơ để về Đầm Trấu. Ngang qua Viện Giải phẫu học rồi đến cổng Viện Dinh Dưỡng của cụ Từ Giấy (ông già của anh em Từ Đễ - Từ Linh) thì gặp Chí "Khỉ" đang chơi với bọn bạn ở đấy. Mình vẫy thằng Chí ra rồi độp một nhát: "Con Tâm nhà mày về nhà hay khóc không?". Chí bảo "Sao mày lại hỏi thế?". Mình nói với nó là thấy con Minh Tâm ở trường thường tỏ ra rắn rỏi, hay tếu mí lại hay cười. Người lớn bảo con gái hay khóc, hay là nó khóc ở nhà, vậy nên hỏi thằng anh xem thế nào thôi, may ra nắm vững. Y rằng Chí 'Khỉ' khai tuốt luốt: "Nó là mít ướt, chạm khẽ cái là nhè đấy, đừng có mà dây vào". À há, có thế chứ, có phải chỉ con em mình mới thế đâu. Bọn con gái là thế hết cả mà!

Chia tay Chí Khỉ ra đến bến xe Khuyến Lương chỗ băng qua đê để ra Đầm Trấu thì suýt đâm đầu vào xe khách. Thằng tài thò đầu ra quát "Mù à, đi đứng kiểu gì thế!". Mình vừa ngước thấy mặt thằng giặc lái, đã giật thót cả người, miệng lẩm bẩm "Bỏ cái ria đi thì đúng là ông Thường, Thường Lụa Thường Lụa...". Thằng lái mở cửa xe nhảy xuống. Ngạc nhiên nhất là thấy nó cười, cười rất hiền, rồi nó vừa túm tay mình dắt lên xe vừa bảo: "Để cháu đưa chú chạy một đoạn lại đằng kia, đoạn đường này nguy hiểm lắm".

Xe chạy, mình mới hỏi "Mày là Hùng "mút" cháu ngoại bà Tặng hả?". Thằng Hùng bảo: "Cháu cũng nhận ra chú rồi, ngõ Hoa Viên ai lạ gì chú. Giờ chú đi đâu?". Mình buột miệng bảo: "Đi Hải Dương". Nói là nói lấy được thế chứ cũng chưa biết đi Hải Dương làm gì, định bụng đi theo hỏi nó vài chuyện rồi bắt xe buýt quay lên.

Thế mà rồi qua thằng Hùng cũng biết thêm được khối chuyện. Nó vừa lái vừa nói chuyện rất duyên. Chuyện bảy cô chú hai trai năm gái nhà ông Nam làm ăn phát đạt lắm. Chuyện ông bà Hành Bí thỉnh thoảng quay về thăm bà con. Chuyện kinh hoàng khi lợp lại mái nhà mọi người nhặt được xương cánh tay còn mắc kẹt trên đó, cứ đoán là tay của chị em cô Liễu dạo bị bom còn sót lại, ai cũng hãi. Mình nghe cũng sởn cả da gà.

Hỏi nó về cặp sinh đôi Thu-Thủy con cô Hà chú Điệp, nó bảo chồng con cả rồi, hai ông chồng cũng không phân biệt được ai là vợ mình. Mình bảo nó: "Dễ ợt, con Thủy có cái nốt ruồi đỏ ở gần rốn, có gì mà không nhận ra". Thằng Hùng lặng đi một lúc rồi mới dám cất tiếng: "Sao chú biết?". "Sao tao lại không biết. Nói thật với mày là chú vừa dự học một khóa ngoại cảm dài hạn ở Tây Tạng về". Được dịp nổ phát cho thằng này nó chết khiếp, mất gì của bọ. Chuyện vãn thế mà đã đến Hải Dương rồi, nhanh thật.

Chia tay thằng Hùng, mình xuống xe đi dọc theo bờ sông về phía cái xóm nhỏ ngày xưa mấy đứa em sơ tán theo bọn trẻ của cơ quan bà già. Cảnh vật hai bên sông thay đổi quá nhiều, nhưng linh cảm thấy đoạn sông này là nơi con em mình cùng mấy đứa con gái cùng lớp cứ chạy dọc bờ sông, vừa chạy vừa khóc vừa gào lên: "Tuệ ơi, về đi! Tuệ ơi, mày ở đâu, về đi Tuệ ơi...", nghe cứ đứt từng khúc ruột. Cái Tuệ đi tắm rồi không thấy về nữa, đôi dép của nó vẫn còn trên bến sông. Trên mộ cái Tuệ mấy ngày sau vẫn còn nguyên bát cơm quả trứng có cắm đôi đũa. Bạn bè cùng lớp chiều nào cũng ra thắp hương cho nó...

Buồn quá. Định bắt xe về Hà nội thì thế nào lại nhảy lên cái xe Kiến An. Khi biết xe đi Hải Phòng thì ngồi im luôn, không muốn đổi xe nữa. Xe chạy được một quãng mới nhớ ra là quên mua của bà hàng nước bó đóm diêm về cho ông già hút thuốc lào. Xuống xe thì đã tắt mặt trời, đi ngang Vườn hoa Nhà Kèn thấy mấy cái ghế đá chỏng chơ lại nhớ ngày xưa, thuở còn bé tí, con em hay chơi trốn tìm ở đây. Lại nghĩ vẩn vơ, nó mà được bà già cho đi học vẽ với thằng Điền con ông Bình thì bây giờ chắc "hai tay hai súng", một tay viết chuyện một tay vẽ tranh cũng chưa biết chừng. Ờ mà ngày í ông bà già gật đầu gả nó cho thằng Tuyển thì sao nhể. Buồn cười thật, có mỗi chuyện ấy mà nó cũng bê chậu quần áo ra bể nước ngồi khóc. Rõ vớ vẩn!

Về đến Ngõ 11 nhà 11 thì đã nhập nhoạng tối. Cái cổng sắt cũ kỹ vẫn đóng im ỉm. Chỗ này, vào một đêm tối trời, khi nhạc hiệu chín giờ trên loa công cộng vừa dứt, bà già nghe có tiếng gọi cửa vội chân trần tất tả chạy ra. Cửa mở, ào vào lòng là con út nhà mình. Nó nhớ nhà quá, từ nơi sơ tán mấy đứa rủ nhau xin xe tải trốn về. Bị mắng mấy mắng nó cứ lì ra không khóc, vậy mà sáng sớm hôm sau khi chị Hương chuẩn bị đưa nó trở lại nơi sơ tán thì lại khóc. Khóc tấm tức thôi chứ không dám khóc to, thế mới thương. Thương đứt ruột nhưng phải cắn răng đưa nó đi thôi, ở nhà bom đạn, không thể nói trước được điều gì.

Nghỉ hè năm ấy nó được nghỉ ở nhà. Chập tối không biết đi đâu về mà thấy trốn sau chuồng gà khóc thút thít. Hỏi nó có chuyện gì, nó vừa khóc vừa kể đứt đoạn là "Chị Xuân Hương về...nằm đằng kia". Mình bảo: "Bậy, chị Xuân Hương chết rồi cơ mà". Nó bảo đúng là chị Xuân Hương. Sợ vãi, nhưng mình là thằng anh phải làm bộ cứng rắn, hỏi: "Đâu đâu, chỉ tao coi". Nói thế nhưng bụng thì run quá trời. Cuối cùng té ra là mấy cái bao tải ai vắt lên bờ tường, đúng chỗ chị Xuân Hương trúng bom Mỹ chết nằm vắt dạo trước. Được mẻ vãi linh hồn cả anh cả em. Nhưng mà việc gì phải khóc cơ chứ, phải như anh mày đây này!

Có dạo không hiểu nghe ai, về đến nhà nó xị mặt tuyên bố với cả nhà là tên của mọi người trong nhà này đều lấy theo địa danh ở quê, chỉ có tên nó là không phải. Thế là phân biệt đối xử còn gì! Ờ, đúng thế thật, nghe có lý quá, thế mà lâu nay không ai để ý. Mà con bé này nghe ai xui nhẩy?

Mình bỗng nghĩ ra một mẹo, bảo nó: "Tao tra sách địa lý rồi, trong quê còn mỗi hai nơi là chưa ai lấy đặt tên, mày thích thì sáng mai đổi luôn". Mắt nó sáng lên, mình nghĩ lừa nó quả này cũng tội, nhưng mà 'lao đã ném đi' đành lướt tới thôi. Mình bảo: "Còn thị trấn Voi mí lại cầu Hổ. Đấy, chọn đi. Chỉ chọn một thôi nhá". Nó im thin thít, rồi lắc đầu ngúng nguẩy, mắt rân rấn trông thật tội nghiệp. Chị Hương phải gỡ bí: "Thôi, ai lại đặt Voi với Hổ, ứ thèm. Chị thấy giàn nho của mẹ vừa ra mấy chùm quả rất đẹp rất xinh, đặt luôn Nho xinh nhá nhá!". Không ngờ nó quá thích cái tên ấy, cứ nhảy cẫng lên reo: "Nho xinh nho xinh. Em là Nho xinh". Nó thành Nho Xinh từ đấy. Sau này nhắc lại chuyện đó mình mới bảo: "Cũng may đổi tên sớm, không có sau hai năm mới đổi thì tên mày chắc chắn sẽ là Gấc xinh!". Nó đấm mình thùm thụp, đúng là đồ con gái!

Sau này, có lần mấy chị em liên hệ được một nhà ngoại cảm tin cậy, xin gặp ông già để hỏi mấy việc. Lần ấy ông già về, nhắc lại chuyện có lần mách cho nó tìm được chùm chìa khóa mà nó đánh mất, lúc nó còn là sinh viên. Ông già còn nói, lúc nào ông cũng ở bên cạnh nó những ngày nó nằm treo cao chân để "an thai" trong bệnh viện Phụ sản nữa. Té ra ông già chưa bao giờ rời xa nó. Lúc ông già còn sống vẫn vậy mà, nó là con út, lại là con gái, sướng thật!

Lúc chia tay nhà ngoại cảm ra về, cả mấy chị em đã ngồi hết trên ô-tô, không thấy nó đâu. Thằng anh chạy tìm cuống cuồng, hóa ra nó ngồi như tượng dưới gốc cây đa bon-sai trong sân, ngay sát bể cá cảnh có ban thờ thần linh đặt ngoài trời cho mọi người đến thắp hương khấn vái. Ngồi xuống cạnh con em, mãi hồi lâu thằng anh mới dám thì thầm hỏi nhỏ: "Về thôi em. Sao vậy?". Nó quay lại nhìn thằng anh, mắt đỏ hoe, rồi bỗng nấc lên, nức nở: "Em nhớ Ba!"...
Không thể nói là con em "mu khoóc"* được, bởi vì thằng anh cũng ràn rụa nước mắt!

Rút từ Tập Ký "Con em tao"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét