Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

VIẾT SAU TIỆC CƯỚI

VIẾT CHO HAI CHÁU HỒNG VIỆT - THU TRANG
 
Việt và Trang yêu quý,
 
Thế là đám cưới của hai cháu thực sự đã biến thành một đêm hội, cậu không biết nên gọi là Dạ Hội hay Vũ Hội nhưng mà đúng là Hội, như mong ước của cháu vẫn thường tâm sự với mọi người. Bà con, bạn bè của hai cháu, bạn bè đồng nghiệp của ba mẹ Việt đều đến đông đủ và tràn ngập yêu thương. Cậu cảm nhận được niềm hân hoan trên khuôn mặt từng người. Cậu cũng thấy rõ là hai cháu đang rất hạnh phúc. Cậu mợ mừng cho hai cháu!
 
Cậu thực sự xúc động khi nghe chú Hội của Việt thay mặt nhà trai phát biểu. Khi nhắc đến sự vắng mặt của ba mẹ cháu, chú Hội đã nghẹn lời hồi lâu. Cậu cũng xúc động không kém khi nghe Việt và Trang cùng cất lên bản tình ca bất hủ, bản tình ca của đôi lứa yêu nhau và không có chỗ cho khái niệm rời xa. Khi hai cháu hát đến câu cuối cùng rồi giang rộng vòng tay ôm chặt lấy nhau, nếu được ngồi một mình thì cậu đã bật khóc. Đó là điều mà mẹ Hồng Anh khi còn sống đã mỏi mắt ngóng chờ. Đó cũng là điều mong mỏi bấy nay của Ông Bà và bà con nội ngoại, và cũng là của bạn bè nữa, Việt Trang biết không.
 
Cậu mợ và các em là những người ra về gần như cuối cùng. Dì Bình và Phương Tâm là đại diện gia đình còn ngồi lại với hai cháu. Bởi vì tiệc cưới đã chấm dứt nhưng đêm hội của hai cháu cùng các bạn trẻ vẫn còn đang tiếp tục. Các bạn của cháu thật nhiệt tình và chu đáo. Đặc biệt sự có mặt của Khánh Thi, của Chí Anh cùng bạn nhảy, và một số kiện tướng, "Đôi giày vàng" khác đã làm cho tiệc cưới của hai cháu thêm phần vui vẻ và sang trọng. Các cậu các Dì vô cùng biết ơn các bạn đồng nghiệp của Việt và Trang.
 
Khi chia tay hai cháu, ra đến cửa phòng cưới cậu mới phát hiện ra tấm pa-nô để tấm ảnh của mẹ cháu đặt trang trọng ở chính giữa những bức ảnh cưới của hai cháu. Cậu biết đây là ý tưởng của ai rồi, và chắc là mẹ Hồng Anh đã rất vui, rất hài lòng... Mợ Thưởng tỏ ra xúc động thực sự, mợ lại gần tấm pa-nô, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đôi vai gầy của người chị thân yêu, xoa xoa nhè nhẹ. Còn cậu, cậu thử đi về phía nào rồi ngoảnh nhìn lại, vẫn thấy đôi mắt mẹ cháu dõi nhìn theo, da diết. Những lúc ấy cậu rất muốn khóc...
 
Buổi chiều, khi đón dâu về đến Hoàng Diệu, cậu thấy bà như khỏe thêm ra, Bà rất vui và ngồi tiếp đoàn nhà gái được khá lâu. Buổi tối, Bà cũng ra hội trường Cung Hữu nghị để dự tiệc cưới, đó là cả một sự cố gắng rất lớn, có lẽ bà vui nên không thấy mệt. Cô Nhiên nói với cậu, hai đứa chúng nó thường khóc mỗi khi thắp hương trên bàn thờ mẹ, hôm ăn hỏi cũng vậy. Cậu biết hai đứa rất thương mẹ và nhớ mẹ. Cậu cũng vậy...
 
Cậu biết Việt đã rất cố gắng, đã chuẩn bị rất kỹ và rất lâu cho ngày cưới của mình, và cháu đã làm được một việc mà mọi người đều rất hài lòng, đó là thể hiện tính tự lập, biết lo xa và chu đáo. Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu, cuộc sống với bao điều vất vả phức tạp vẫn còn đang phía trước. Sau những giờ phút vui ngất ngây bởi hương vị lễ thành hôn, hãy bình tâm để suy ngẫm, để chuẩn bị tinh thần cùng những kế hoạch và dự định cho một cuộc sống gia đình riêng còn chờ phía trước .
 
Cậu muốn tâm sự những điều cơ bản ấy với Việt bởi vì cậu biết Việt từ lúc cháu còn bé tí. Năm ấy, mẹ Hồng Anh vừa sinh Việt vẫn phải tiếp tục công việc ở Tổ hợp Nghiên cứu Dup-na. Cậu thi xong môn cuối cùng và xin phép nhà trường lên Dup-na nghỉ hè một tuần. Trong những ngày ở Dupna, cậu được giao ở nhà trông Việt để mẹ đi làm. Lúc đó Việt còn nằm trong xe nôi, mỗi lần đòi ăn thì cậu phải cho Việt bú bằng bình sữa pha sẵn.
 
Cậu biết Việt từ những ngày Việt theo Ba Mẹ về Việt Nam ở nhà ông bà ngoại. Mỗi bữa ăn Việt được đặt ngồi trên một chiếc ghế đóng riêng cho trẻ con, cao tận mặt bàn như người lớn. Việt thường được đặt ngồi bên phải Ông ngoại, bên trái Ông là ghế của Bà. Ba Long và mẹ Hồng Anh chạy lui chạy tới liên hồi với đủ thứ dụng cụ tiếp phẩm trên tay, nào thìa nào đũa, nào cháo nào bột.
 
Có hôm Ông ngoại nói: "Đừng chiều trẻ quá sau này dễ hư". Tất cả lặng im lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Lát sau Ông bảo: "Không ai chiều con như thế cả, rồi đến ăn chuối cũng không biết bóc như thế nào. Trên thế giới Ông chưa thấy ai ăn chuối bằng thìa cả!". Lúc đó mọi người đều ngoảnh nhìn Việt và cả nhà cùng cười ồ cả lên, té ra ba Long đang dùng thìa nạo chuối để bón cho Việt. Việt ngơ ngác không hiểu mọi người đang cười gì, còn không khí bữa cơm trở nên vui vẻ và ấm cúng hơn. Tính Ông ngoại dí dỏm, Ông luôn biết đặt những góp ý nghiêm túc vào trong một ngữ cảnh nhẹ nhàng và vui vẻ, khiến người nghe rất dễ tiếp thu. 
 
Cậu biết Việt khi Việt đã biết làm dáng mỗi khi chụp ảnh, khi cậu bế Việt cho Ông ngoại chụp hình thì Việt chúm môi và chỉ một ngón tay về ống kính Canon của Ông. Chiều chiều khi Ông đi làm về vừa ra khỏi xe là đã có Việt mặc áo liền quần chờ sẵn ở sân. Những lúc như vậy Ông ngoại để nguyên cả quân phục, khi thì ngồi xổm ngay dưới gốc cây doi đùa vui với cháu, khi thì Ông bảo ai đó chụp cho Ông mấy kiểu ảnh ngoài sân lúc đang chơi với Việt. Những khoảnh khắc quý giá đó đã may mắn được ghi lại trong những tấm ảnh của bộ sưu tập gia đình. Việt Trang hôm nọ lần xem anbum ở phòng Mẹ chắc đã nhìn thấy tuổi thơ của mình. 
 
Cậu biết Việt mê xe ô-tô khi còn bé tí và tập vẽ khi bắt đầu biết cầm bút. Trong nhà, cậu Biên có biệt tài vẽ các loại máy bay chiến đấu cực nhanh và 'y như thật'. Cậu Nam thì có biệt tài vẽ người và động vật, một khi cậu Nam dùng bút thể hiện những thế võ của các võ sư lên giấy thì...thôi rồi cậu Định ơi! Còn Việt, chẳng những Việt biết vẽ rất nhanh, mà còn biết tô nét và đánh bóng để cho những chiếc xe du lịch bốn chỗ trở nên sang trọng và sống động. Cậu còn biết, Việt là chuyên gia cỡ tuổi mẫu giáo biết phân biệt sự khác nhau giữa xe Vonga của Ông ngoại với xe Uoat cà là tèng của Ông Trỗ. Cậu biết Việt thích ô-tô, thích vẽ ô-tô, và thích những chiếc ô-tô bằng xốp đủ kiểu mà cậu Định tỉ mẫn cắt cho Việt bằng dây may-xo nóng đỏ. Về biệt tài này thì Việt chịu đầu hàng cậu Định, hehe!

Cậu biết Việt tốt nghiệp ĐHBK với một chuyên ngành đang rất thời thượng thời bấy giờ nhưng không muốn trở thành 'cán bộ nhà nước'. Việt đã cùng mấy tên bạn thân đứng ra thành lập một doanh nghiệp nhỏ, Việt muốn tự mình thử sức trong nền kinh tế thị trường mới manh nha đầy những ẩn số. Trải qua một thời gian đầy những thăng trầm, ít ra Việt cũng đã trưởng thành lên rất nhiều.

Nhưng cái mà cậu không hề biết là Việt đã không "phối hợp làm ăn" với anh Cường 'già' nữa. Và cậu mù tịt thông tin khi Việt cùng với Trang sang châu Âu vừa đi làm kiếm tiền vừa theo học các khóa khiêu vũ quốc tế. Đùng một cái cậu thấy Việt xuất hiện trên tivi với danh hiệu Vô địch Quốc gia - Đôi Giày vàng năm ấy cùng với Trang, rồi trả lời phỏng vấn,... Đến đây thì cậu bị Dì Phúc chính thức tước bỏ danh hiệu "Cái gì cũng biết"!

Cậu nhớ vào một ngày thu năm ấy, cậu đi cùng mẹ Hồng Anh của Việt đến gặp một nhà tử vi danh tiếng. Lần đó bác ấy đã nói với mẹ: "Xin chúc mừng chị, sang năm vào dịp này chị sẽ có con dâu". Mẹ rất phấn khởi, mẹ cám ơn bác í rất nhiều. Trên đường về qua câu chuyện của mẹ, cậu mới được biết là Trang rất hợp với mẹ và mẹ cũng rất quý Trang. Việc tổ chức đám cưới bị chậm lại có lẽ bắt đầu từ dự định ra nước ngoài tu nghiệp khiêu vũ quốc tế để tính chuyện lâu dài.

Cậu không hề biết là Việt và Trang đã nói với mẹ những gì, đã cho mẹ biết những dự định về tương lai của hai đứa như thế nào. Cậu chỉ biết là từ năm này sang năm khác, từ mùa này sang mùa khác, mẹ Hồng Anh vẫn luôn nuôi hy vọng là ngày cưới của chúng nó sắp đến gần.

Và ngày đó đã đến thật, nhưng Mẹ thì đã không chờ được đến ngày đó.

Tuy thế Mẹ đã biết hết. Và Mẹ cũng hài lòng vì thấy hai đứa hạnh phúc bên nhau, và lúc nào cũng nhớ đến Mẹ...

Ngày 01-06-2011
Cậu Định

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét