Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

HOA CÚC TRẮNG

EM MƠ THẤY CHỊ VỀ


Đêm qua em nằm mơ, em mơ thấy Chị về, ta lại ngồi bên nhau nghe gió lay cành liễu. Đêm qua em nằm mơ, em mơ thấy Chị về, Chị lại ngồi bên em chờ con nắng ghé qua thềm.

Đêm qua em nằm mơ, em mơ thấy Chị về, khi Chị tuổi đôi mươi em mới lên mười tám. Trong tim em ngập nắng, trắng đóa cúc Chị mang, Chị tặng mùa thu sang, mùa thu bỗng hóa thiên đàng... 

Muốn nói với Chị rằng, trái tim em mong manh, vẫn mong Chị về, dù bao tháng ngày, dù hoa đã phai tàn, dù mùa thu đi mãi, mãi mãi không nơi nào. 
Với em là xa xôi dẫu nơi chân trời, dù cho bốn biển, rồi em sẽ đi tìm, tìm lại bóng dáng Chị yêu.

Đêm qua Chị vừa đến, sao chưa ghé qua nhà, sao chưa về thăm em. Em nhớ Chị nhiều lắm đấy. 

Bâng khuâng trong vườn nắng, cô đơn khóm trúc vàng đang chờ mùa thu sang, chờ cho đến lúc phai tàn. 

Muốn nói với Chị rằng, trái tim em mong manh, vẫn mong vẫn mong Chị về, dù bao tháng ngày, dù hoa cúc phai tàn, dù mùa thu đi mãi, mãi mãi không bao giờ quên. 

Với em dẫu là xa xôi, dẫu là nơi chân trời, dù cho qua bốn biển, rồi em sẽ đi tìm, tìm lại bóng dáng Chị yêu.

-----
Phỏng theo lời bài hát "Hoa Cúc Vàng" của Ns Thanh Tùng






Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

ĐỨA CON CỦA LÍNH

MONG CON MÃI BÌNH AN


Đã gần giữa đêm bỗng nhận được tin nhắn của cháu Hà, con gái Phạm Ngọc Thái: "Sau xạ trị lần đầu con kiểm tra lại ở 108 kết quả khả quan bác ạ". Vừa mừng vừa lo, trằn trọc không ngủ được. Rồi nghĩ cũng còn cái may, may là có cô bạn thân thuở bé Kiều Nga, trước là bác sĩ 108, sau này là bác sĩ 175 thỉnh thoảng gọi cho cháu Hà động viên và tư vấn. Cô Kiều Nga có nhiều kinh nghiệm điều trị căn bệnh của cháu nên thấy yên tâm hơn..

Lại nói, Thái là bạn thân cùng đơn vị, cùng một ông thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh trong một lĩnh vực mới toe có cái tên gọi khá kêu là Chiến tranh Điện tử. Năm 86 Thái lâm trọng bệnh nằm 354. Đêm ấy, các bác sĩ cho biết là khó qua khỏi, đơn vị tức tốc cho xe đi thâu đêm về tận quê đón hai con của Thái lên để bố con gặp nhau lần cuối. Lúc đó, cháu Hà mới 5 tuổi còn đứa em trai mới gần 3 tuổi.

Đưa Thái về quê, đó là một đám tang không dễ gì quên được trong đời. Từ trên đê xuống đến mảnh ruộng đầy nước nơi Thái sẽ nằm lại, ngập tràn một màu áo lính. Từ trên triền đê xuống đến đó Thái được nằm trên vai những người lính. Thật đớn đau nhưng cũng thấy ấm lòng.

Lần đầu tiên trong thời bình, những người lính biết rõ thế nào là mất mát và như thế nào là cưu mang những đứa con của đồng đội.

Lần đầu tiên trong đoàn trinh sát điện tử đi Lạng Sơn, Hà Giang, Vị Xuyên vắng mặt Thái. Mấy anh em cùng nhau bàn bạc làm tốt phần việc của Thái.
Rồi mấy trận hải chiến xảy ra, trong đoàn đi Hải quân tham gia xây dựng tuyến phòng thủ bờ biển cũng vắng mặt Thái. Lúc đó mới thấy thiếu hụt thực sự vì anh là chuyên gia được đào tạo bài bản về lĩnh vực này.

Mới đó mà đã 30 năm, nhanh thật. Ông già bố của Thái cũng đã gần được 100 ngày quy tiên, cụ thọ gần một trăm, thật quý hóa!
Sáng sớm nay nhắn cho cháu Hà cái tin động viên: "Cố lên con nhé! Bác tin mọi thứ sẽ thuận lợi. Con có đủ bản lĩnh để vượt qua thử thách, con gái của những người lính mà, con!".

Chắc chắn con gái chúng tôi sẽ vượt qua thử thách này!


Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016

EM ĐÃ ĐI XA MÃI MÃI

LỜI TÂM SỰ VỚI EM TÔI TRƯỚC LÚC EM ĐI XA
(Phát biểu tiếp ngay sau lời cám ơn BV và NTL, trước lúc di quan)

Thủy ơi,
Chắc em ngạc nhiên vì thấy mọi người đến bên em rất đông đúng không. Em nhìn kỹ lại đi toàn người nhà mình đấy, toàn bà con nội thân mình đấy, tất cả đều thân thuộc, em biết và nhớ tên từng người mà.

Giờ thì em đã nhìn thấy tất cả, đã nghe được tất cả, em không còn bị gò bó trong cơ thể của mình nữa. Lát nữa anh chị cùng mọi người sẽ đưa em về Hoàn Vũ, ở đó em sẽ được hóa thân để hòa mình vào cõi vĩnh hằng, em sẽ gặp ba mẹ, gặp anh Phát và các chị, gặp ông bà nội ngoại, gặp chị Hồng Anh và chị Hạ, hãy can đảm lên em. Đừng ngại ngùng em nhé, hãy thanh thản lên đường, lối đó ba mẹ đã đi qua, anh Phát anh Minh anh Bằng đã đi qua, nếu được thì anh đã dẫn em đi, lần này để em đi một mình anh không yên lòng chút nào. Hãy thông cảm cho anh Thủy nhé. 

Hãy nhớ, anh chị yêu em biết chừng nào, mọi người thương em biết nhường nào, nói sao cho hết. Thủy nói với ba me là cả nhà nhớ ba me nhiều lắm lắm...

Qua đó em sẽ đi học, sẽ tu tập ở Thiền Viện, em sẽ không học a bờ cờ hay mờ nờ như ở nhà nữa, cố lên em nhé. Em học nhiều, tu tập nhiều để rồi giúp đỡ cho mọi người, phù hộ độ trì cho cả nhà em nhé!

Qua đó em sẽ gặp lại Cậu, hãy nói là cả nhà yêu Cậu và nhớ Cậu nhiều lắm. Giờ Cậu mang bít tất rồi, em đừng nhắc Cậu cởi giày để ngoài hiên nữa nhé!
Đến giờ rồi, hãy vững tâm thanh thản lên đường, em nha.
Vĩnh biệt em,
Cả nhà yêu em, ai cũng thương em, thương em nhiều lắm Thủy ơi...

(lúc này là 14g35 ngày 9-3-2016
tức mùng 1 tháng 2 Bính Thân)
-----

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

GỬI TRẦN QUANG QUỲNH

TRẦN QUỲNH ƠI


Trần Quỳnh ơi,

Anh đến bên em một chiều đông giá buốt
Buốt sao bằng nỗi đau đớn mất em
Nỗi nhớ mỗi ngày, nỗi nhớ từng đêm
Em đi xa rồi. Ông Trời bất công quá.

Em đi rồi mà chẳng ai tin được cả
Chẳng ai tin đã xa hẳn một con người
Người - một đời lo toan một đời vất vả
Nay nằm đây rồi, hãy yên nghỉ nghe em.

Đừng buồn nữa Quỳnh ơi, cuộc sống bon chen
Em đã hết mình xây tổ ấm
Đã hết mình cho nghiệp đời sâu đậm
Đã hiến mình cho thế hệ tương lai.

Chỉ thương em, bởi đợi đến ngày mai
Em được hưởng những gì em đáng có
Được điền viên với gia đình nho nhỏ
Và với thằng cháu ngoại mới lên hai...

Thương Cu Tí, hai ông nay còn một
Biết bù đắp thế nào cho cháu, mai sau...
Nhớ giọng nói em những lúc bên nhau
Mà giờ lặng thinh buồn thắt ruột...

Gió vẫn thổi từng cơn chiều lạnh buốt
Khói hương trầm vẫn nối kết âm dương
Khấn làm sao hết chừng nấy nhớ thương
Để em an lòng, cho em thanh thản

Mảnh đất lành với người là cõi tạm
Ủ ấm em yên giấc ngủ ngàn thu
Hãy ngủ ngon Quỳnh nhé, vẳng tiếng ru
Ấy mẹ về đón em đi lần nữa!

Hãy yên nghỉ, hết lo toan sấp ngửa
Để độ trì cho con cháu, Quỳnh nha!  

Mãi mãi tiếc thương
Anh Tấn Định
-----
vinh biet nha giao, dao dien, soan gia tran quynh hinh 0

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

VIẾNG MỘ PHẠM ĐỨC THẮNG

THĂM ĐỨC THẮNG

Sáng nay đi Đông Mỹ thắp hương cho Phạm Đức Thắng, và cũng để báo cho Thắng về Họp lớp sáng mai.
Dựng xe dưới bóng cây trúc đào đang rộ hoa phớt tím, ngay cạnh là mộ bác Tu bác Lý - bố mẹ của Thắng.
Thắp hương trên Tượng đài thờ Chúa, thắp hương cho hai bác và anh Đắc, anh của Thắng cũng nằm cách đó không xa rồi mới đến chỗ Thắng nằm.

Đang thắp hương cho Thắng thì nhận được tin nhắn của Hoàng Hiền nói lần này họp lớp không ra Hà Nội được, có thể sẽ dự cùng các bạn ở Sài Gòn. Bấm máy nói chuyện với Hoàng Hiền, hỏi Hiền có biết Định đang ở đâu không. Hiền bảo không, Định đang ở đâu vậy?
- Đang thắp hương cho Phạm Đức Thắng ở Nghĩa trang Ninh Sở, Đông Mỹ Hiền ạ.
Vừa nói đến đó thì bát hương trên mộ Đức Thắng bùng cháy. Quá xúc động, liền thông báo ngay cho Hiền. Hiền bảo, bạn bè Lê Ngọc Hân hay thật!
- Không phải hay, mà là quá hay, người sống cũng hay mà người âm cũng rất hay. Tiếc là không mang theo máy ảnh.

Gọi cho Châu Tấn hai cuộc không thấy thưa máy. Về đến gần nhà thấy Châu Tấn gọi mới biết hắn ta đến nhà hàng Hương Sen để đặt tiệc cho ngày mai. Người di động còn máy ngủ quên dưới gối là thói quen thường ngày của Tấn, không có gì lạ, hehe.

Tấn Định

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

THĂM THẦY THANH

THẦY THANH

Tranh thủ đến thăm thầy Thanh, thầy Tổng phụ trách của chúng mình. Cũng phải tranh thủ đi buổi tối chứ ban ngày thì khó mà tranh thủ được.
Vườn rộng nhà rộng mà vắng tanh. Vẫn như mấy lần trước, thầy cô ở trên gác hai còn tầng dưới mỗi chị giúp việc người Phú Thọ.


Vẫn căn phòng cũ nhưng cửa đóng kín, chị giúp việc bảo anh cứ tự mở mà vào. Cô đang lúi húi dịch chuyển cây quạt vào phía góc phòng, thấy trò đến lom thom chạy ra đón, mừng rỡ nở một nụ cười thật hiền và đầy thân thiện.

Thầy nằm đó, trên giường kê sát cửa sổ, mắt nheo nheo nhìn mà chưa nhận ra đứa nào đến thăm. Chỉ khi trò nói "Em chào thầy ạ" thầy mới gắng cất tiếng, miệng méo xệch do biến chứng của lần tai biến ba năm trước: "A, Định phải không, Tấn Định phải không", vừa nói thầy vừa đưa tay lên cho trò nắm lấy, xiết chặt.
Cô bảo, thầy vừa xuất Viện về nhà được hai ngày, nằm Viện mất hai tuần do đau xương cốt không chịu nổi, chắc là thời tiết chuyển vụ.

Hai thầy trò tâm sự bao nhiêu là chuyện, thầy vẫn còn rất minh mẫn và có trí nhớ tuyệt vời, nhắc tên trò này trò khác, chẳng quên em nào. Vừa nói chuyện, hai thầy trò tay vẫn nắm chặt bàn tay, không rời. Bên cạnh, cô ngồi nghe chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng từ nào thầy nói ngọng quá thì cô dịch cho trò hiểu.

Khi nghe thông báo Chủ nhật tới 25 tháng 10 sẽ họp lớp như mọi năm, thầy im lặng mất một lúc rồi nói: "Cho thầy hỏi thăm cả lớp, chúc các em mạnh khỏe và thành đạt trong sự nghiệp chăm sóc cháu nội cháu ngoại". Nghỉ lấy hơi một lúc rồi thầy nói tiếp với giọng nhỏ hơn: "Thầy sắp xa các em rồi...".
Trò nắm chặt tay thầy lắc lắc: "Thầy đi đâu mà đòi xa, mới tám hai tuổi thầy chưa được đi đâu hết. Chúng em thỉnh thoảng sẽ đến thăm thầy, sẽ còn nhiều lần nữa thầy ơi!". Cô đang kéo chăn đắp lại hai chân cho thầy, dừng tay nói: "Cụ lại nói linh tinh gì đấy", rồi quay sang phía trò: "Thỉnh thoảng thầy vẫn nói gở thế đấy em ạ". Thầy cười, một nụ cười rất hiền, và mãn nguyện.

Dùng dằng mất một lúc mới nói được lời tạm biệt để thầy còn nằm nghỉ.
Xuống đến tầng trệt, ra sân, cô mới khẽ khàng: "Cám ơn em, cám ơn các em, có các em đến là thầy lại vui, lại khỏe ra, cám ơn em...".

Ra khỏi cổng, ngoái lại nhìn vẫn thấy cô đứng nhìn theo. Sau lưng cô là một ngôi biệt thự khang trang, tọa lạc trong một khu vườn rộng thênh thang, nhìn mà ái ngại cho tuổi già biết chừng nào.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

VIẾNG MỘ PHẠM TRỌNG VINH


THĂM TRỌNG VINH

Thấy con về bữa trưa, dặn nó mấy câu rồi xách xe chạy sang thằng Vinh, Trọng Vinh. Cổng nghĩa trang Yên Viên giờ thành bãi đỗ taxi Long Biên, cũng nhộn nhịp ra phết chứ không vắng lặng như cõi âm trước đây.

Thắp hương cho Vinh và Lân, Dương Bảo Lân em trai Dương Thanh Bông. Khấn rồi báo để Vinh biết hội lớp vào Chủ Nhật tới tại nhà hàng Hương Sen. Bảo Vinh là nhớ báo cho Kinh Luân luôn, chắc thằng Luân sẽ về hội lớp với bọn kiều Nga, Huệ Chí ở trong Sài Gòn.

Chuẩn bị ra về thì bát hương chỗ thằng Vinh bốc cháy rần rần, còn chỗ em Lân vẫn cháy rất từ tốn. Chắc em chả hiểu anh Định bảo họp lớp là họp lớp nào. Mà người nhà em Lân chắc cũng mới sang thăm, vì thấy hoa cúc trắng chỗ mộ em vẫn nở tươi tắn. Trên mộ Trọng Vinh cũng có một nhành cúc trắng y hệt, vẫn còn tươi.

Không biết họp lớp năm nay hai thằng Vinh, Luân có về được không, vì ông già chúng nó vừa mới sang bên đó cách đây ít lâu, chắc chúng không đành để ông già ở nhà một mình.

Mai sẽ đi Đông Mỹ báo cho thằng Đức Thắng, còn Tạ Minh Hảo thì đã báo cho nó biết rồi.


Tấn Định