Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

THĂM THẦY THANH

THẦY THANH

Tranh thủ đến thăm thầy Thanh, thầy Tổng phụ trách của chúng mình. Cũng phải tranh thủ đi buổi tối chứ ban ngày thì khó mà tranh thủ được.
Vườn rộng nhà rộng mà vắng tanh. Vẫn như mấy lần trước, thầy cô ở trên gác hai còn tầng dưới mỗi chị giúp việc người Phú Thọ.


Vẫn căn phòng cũ nhưng cửa đóng kín, chị giúp việc bảo anh cứ tự mở mà vào. Cô đang lúi húi dịch chuyển cây quạt vào phía góc phòng, thấy trò đến lom thom chạy ra đón, mừng rỡ nở một nụ cười thật hiền và đầy thân thiện.

Thầy nằm đó, trên giường kê sát cửa sổ, mắt nheo nheo nhìn mà chưa nhận ra đứa nào đến thăm. Chỉ khi trò nói "Em chào thầy ạ" thầy mới gắng cất tiếng, miệng méo xệch do biến chứng của lần tai biến ba năm trước: "A, Định phải không, Tấn Định phải không", vừa nói thầy vừa đưa tay lên cho trò nắm lấy, xiết chặt.
Cô bảo, thầy vừa xuất Viện về nhà được hai ngày, nằm Viện mất hai tuần do đau xương cốt không chịu nổi, chắc là thời tiết chuyển vụ.

Hai thầy trò tâm sự bao nhiêu là chuyện, thầy vẫn còn rất minh mẫn và có trí nhớ tuyệt vời, nhắc tên trò này trò khác, chẳng quên em nào. Vừa nói chuyện, hai thầy trò tay vẫn nắm chặt bàn tay, không rời. Bên cạnh, cô ngồi nghe chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng từ nào thầy nói ngọng quá thì cô dịch cho trò hiểu.

Khi nghe thông báo Chủ nhật tới 25 tháng 10 sẽ họp lớp như mọi năm, thầy im lặng mất một lúc rồi nói: "Cho thầy hỏi thăm cả lớp, chúc các em mạnh khỏe và thành đạt trong sự nghiệp chăm sóc cháu nội cháu ngoại". Nghỉ lấy hơi một lúc rồi thầy nói tiếp với giọng nhỏ hơn: "Thầy sắp xa các em rồi...".
Trò nắm chặt tay thầy lắc lắc: "Thầy đi đâu mà đòi xa, mới tám hai tuổi thầy chưa được đi đâu hết. Chúng em thỉnh thoảng sẽ đến thăm thầy, sẽ còn nhiều lần nữa thầy ơi!". Cô đang kéo chăn đắp lại hai chân cho thầy, dừng tay nói: "Cụ lại nói linh tinh gì đấy", rồi quay sang phía trò: "Thỉnh thoảng thầy vẫn nói gở thế đấy em ạ". Thầy cười, một nụ cười rất hiền, và mãn nguyện.

Dùng dằng mất một lúc mới nói được lời tạm biệt để thầy còn nằm nghỉ.
Xuống đến tầng trệt, ra sân, cô mới khẽ khàng: "Cám ơn em, cám ơn các em, có các em đến là thầy lại vui, lại khỏe ra, cám ơn em...".

Ra khỏi cổng, ngoái lại nhìn vẫn thấy cô đứng nhìn theo. Sau lưng cô là một ngôi biệt thự khang trang, tọa lạc trong một khu vườn rộng thênh thang, nhìn mà ái ngại cho tuổi già biết chừng nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét