Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

CHUYỂN NHÀ CHO CHỊ



CHỊ ƠI, BẰNG AN CHỊ NHÉ!



Mai là giỗ chị rồi. Chú Dũng em mình đi làm xa nhà đã về hôm qua. Nhớ lại cách nay bốn năm Dũng nghỉ việc về nhà hàng tháng, lo bao nhiêu việc, nào là việc của Má, rồi xây mộ chí trong khu mộ mới của gia đình tận Hòa Vang , xong việc là vội vàng quay về Sài Gòn. Đến khi bốc mộ ông bà nội, chị Cúc, Hùng Việt và cháu Hà thì Dũng kẹt việc trong đó không về được, ở nhà có mình đảm đương.


Đầu tiên là Hiền em mình đưa đến gặp anh Sơn trưởng tộc Nguyễn. Hai anh em tuổi cũng xêm xêm nên câu chuyện tưởng chừng không dứt. Mấy lần trước nhà có việc hai anh em đã ngồi với nhau nhưng chưa bao giờ có thời gian tâm sự được nhiều chuyện như lần này. Anh Sơn bảo khu mộ của họ tộc mình nằm trong diện giải tỏa của thành phố đã mấy năm nay rồi, thế mà đến giờ chưa được mấy gia đình chuyển đi cả. Anh cho biết, nhiều nhà cũng hoàn cảnh lắm, với lại lên nghĩa trang mới ở Hòa Vang xa quá nên bà con cũng ngại. Anh lại dặn dò mấy thủ tục tâm linh cần làm khi bốc mộ, thật tỉ mỉ và chu đáo.

Khi ra đến nghĩa trang tộc Nguyễn, Phương chồng Hiền đã có mặt ở đó từ bao giờ, đã kịp xin điện trong xóm nhà gần đó và kéo mấy bóng ra tận nơi. Cậu Định chạy ra xe bán tải cùng Hà và Tiến, hai cậu lính của Quân khu Năm đưa 5 cái tiểu sành vào đặt gần mộ thì Lệ Hải em mình cùng bé Hải An cũng vừa đến. Cậu Định đưa cho Bé An một củ gừng và một nhánh lá dâu, dặn không được vào trong đó khi mọi người đang làm. Bé An bảo, đứng ngoài này con sợ ma lắm cậu ơi. Cậu Định an ủi nói cứ yên chí yên chí, để rồi cậu bảo mấy con ma đi chỗ khác chơi. Hihi

Khi xong việc hai ngôi của ông bà nội, đến ngôi chị Cúc thì cậu Hà khá ngạc nhiên khi thấy ở dưới không có tiểu sành. Mình phải giải thích cho hai cháu Hà và Tiến rõ là ngày ấy, khi ba Quang của chú đưa bác Cúc từ Quảng Bình vào đây thì đưa bằng ba-lô, đến khi đưa bác ra đây thì không kiếm được tiểu sành nên đành đặt bác nằm trong một ô vuông xếp bằng gạch tap-lô, tấm thiên cũng được xếp bằng ba viên ngói đúc bằng xi măng.

Cháu Tiến dùng cái bay bằng gỗ xắn nhẹ từng ít đất đen rồi dần chuyển bác Cúc sang tiểu sành. Cháu vừa làm vừa lầm rầm khấn cầu gì đó, bỗng Tiến ngẫng lên rồi đưa cho chú Định một mảnh xương nhỏ, dài khoảng ngón tay và nói: - Xương cánh tay chú ạ, còn lại mủn hết thành mùn cả, cháu thấy chả còn gì...

Đỡ lấy mảnh xương nhỏ xíu từ cháu Tiến mà người mình như run lên. Cũng đã gần nửa thế kỷ rồi còn gì, được cầm lại cánh tay của Chị thế này là đã quá may mắn và thật kỳ diệu. Chị đã qua hai lần di dời mộ chí, về đây lại không được đặt trong tiểu sành, còn lại được thế này quả là may mắn lắm rồi, hay là Chị có ý dành lại cho hôm nay... Bốn mươi tám năm rồi còn gì. Chị ơi...

Tháng 6 - 2015
TẤN ĐỊNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét