Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

ÔNG KỂ CÚN NGHE CHUYỆN BÀ CÚC

CHUYỆN ÔNG KỂ CÚN NGHE

Cả nhà ai vào việc nấy, người đi làm, người đi siêu thị, bà đi chợ, Tit và Bin về Sơn Tây. Còn mỗi hai ông cháu ở nhà.
Ông đọc chuyện, hết đọc sách thì kể chuyện gì đó cho Cún nghe, thích nhất vẫn là những chuyện hồi ông còn nhỏ nghịch ngợm trèo cây hái ổi rồi bắt tổ chim. Có chuyện hay cực nhưng khi kể xong ông lại cười bảo, ông bịa đấy, Cún bảo bịa cũng được ông ạ.
Rồi Cún nói với ông: "Ngày nào ông ngoại cũng kể chuyện cho con nghe, ông nhé!" . Ông ngoại ôm Cún vào lòng: "Tất nhiên rồi. Nhưng sắp tới ông đi Đà Nẵng giỗ Bà Cúc, con ở nhà nhớ ngoan. Ông đi vài ngày rồi ông ra, ông lại sẽ kể chuyện cho con nghe".
- Bà Cúc là ai hả ông? 
- Bà Cúc là chị của ông. 
- Bà Cúc mấy tuổi hả ông? 
- Bà hai mươi tuổi con ạ. 
- Nhưng làm sao bà lại chết? 
- Bà bị máy bay Mỹ phóng tên lửa trúng thuyền con ạ.

Nghe thế, Cún cứ nằn nì bắt ông ngoại kể lại câu chuyện đó, chuyện bọn Mỹ giết chết bà Cúc như thế nào. Ông nói thôi con, để ông kể chuyện chú cừu chăm chỉ đánh lừa con sói xám gian ác cho nghe. Nhưng Cún không chịu, cứ bắt ông kể bằng được.
Ông nói: "Chỉ có ông Thế bạn học của ông mới kể được, vì ông Thế là người duy nhất sống sót trên con thuyền ngày đó".
Sau này ngoại tìm gặp, ông Thế mới kể lại, Ông Thế kể như thế này này:

- Thuyền rời bến muộn hơn một tiếng so với mọi khi vì vậy khi ra khỏi các rặng cây cối um tùm hai bên bờ sông thì trời đã sáng rõ. Ông chủ thuyền lệnh kéo buồm lên để đi cho nhanh. Trong khoang chất nhiều hành lý vì thế tao bò ra phía đuôi thuyền nằm cho thoáng. Chị Cúc mày cùng con Bàng mí thằng Tạo vẫn ngồi trong khoang, hình như là đang ngủ gật.
Cún ngắt lời: "Sao lại nói mày tao hả ông?". Ông nói: "Chơi thân với nhau thì xưng hô thế cho nó thân mật con ạ. Mí lại đang ở nhà, ở trường thì không được mày tao". Rồi ngoại dừng lời cho ông Thế kể tiếp:
- Tao nằm ngửa huýt sáo mồm, đang nhìn trời nhìn đất thì bỗng phát hiện ra một máy bay của bọn Mỹ bay từ hướng biển vào. Nó bay lừ lừ, lặng lẽ, không một tiếng động, dưới bụng sáng lấp lánh. Tao hô "Có máy bay!" rồi để ý quan sát thì thấy nó bay quành lại, và bổ nhào xuống hướng thuyền tao đang nằm. Ông chủ thuyền bẻ lái cho thuyền dạt vào bờ. Bỗng thấy phía hai cánh của máy bay tóe lửa chớp chớp. Thôi bỏ mẹ, nó phóng rốc-két. Chỉ nghĩ được có thế rồi tao nhảy ùm xuống sông, lặn sâu tận đáy. Cảm thấy có một sức ép rất mạnh làm tai tao ù đi, nhói buốt. Tao quẫy mạnh một cái để trồi lên mặt nước. Có người chèo thuyền ra cứu, đưa tao lên bờ đặt nằm trên bãi cỏ. Thở không ra hơi.
Cún nằm im nghe bỗng ngồi dậy hỏi: "Sao lại thở mà không ra hơi hả ông? Thế bà Cúc đâu?". Ông nằm im không nói gì. 
Ông Thế kể tiếp:
- Tao đang nằm cho mọi người thay quần áo. Nghe ai đó nói bọn Mỹ phóng hai quả, cả thuyền chết hết rồi, đang lặn mò xác. Một người khác nói, cứu được một đứa nữ sinh, nó bị thương ở ngực và sém da vùng trán. Vết thương nhỏ mà máu ra nhiều lắm.

Cún chồm lên người ông: 
- Sao máu lại ra nhiều hả ông? 
- Vì mảnh tên lửa găm vào ngực con ạ. 
- Rồi sao nữa ông? 
- Máu tràn vào đầy phổi làm bà Cúc không thở được...

Giải thích đến đó thì ông nằm im. Cún thấy ông ngoại quay mặt đi, người rung rung. Cún bỗng thấy sợ, nó nằm im ôm chặt lấy ngực ông, môi mím chặt. Rồi bằng một cử chỉ rất người lớn, Cún dùng bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình quệt khô dần dòng nước âm ấm đang chảy ra từ mắt Ngoại....
Tháng 5-2012
(Giỗ chị Cúc 13-5 Âm lịch)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét