Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

ĐI TÌM MẸ

ĐI TÌM MẸ

Đó là chuyện thằng Huệ, cả lớp gọi nó là Huệ "bạc", cũng chả hiểu xuất xứ từ đâu mà ra cái chữ "bạc" nữa. Gọi quen rồi thì cứ thế mà gọi thôi. Có đứa bảo vì tóc nó bạc. Cóc phải, tóc bạc là sau này cơ, còn cái dạo đang cấp 1 cấp 2, rồi đá bóng chơi khăng ở sân câu lạc bộ Lao Động thì bạc đâu mà bạc!
Hôm nọ đứng tán chuyện với nó, nó bảo đêm qua tao mơ thấy giấc mơ lạ lắm, y hệt giấc mơ mà mẹ tao mơ thấy trước khi cụ đi. Tôi hỏi, bà đi đâu? Huệ bảo: - Lên Bất Bạt. Từ lúc tỉnh giấc đến giờ tao không tài nào ngủ lại được, tao thấy hoang mang, rồi gọi cho mày.
Huệ kể, hôm ấy trong bữa cơm bà kể cho cả nhà nghe là đêm qua bà mơ thấy những gì những gì, mơ mà như thật, rồi bà nói: - Sáng mai Huệ đi với mẹ về quê thắp hương cho ông bà, con chuẩn bị các thứ rồi cho vào ba-lô, nhé!
Tôi hỏi, quê mày ở đâu? Huệ bảo Thanh Hóa. Ôi trời đất ơi, thế mà lâu nay cứ tưởng Huệ bạc quê Hà nội, vì bảy tám anh chị em nhà nó đều quanh quanh mấy khoảnh đất rộng thênh thang bên bờ sông Hồng này cả. Ai ngờ ông bà già nhà nó mới mang cả nhà ra đây sau năm năm tư.
Huệ kể, chuyến đó về quê thăm mồ mả ông bà, thắp hương nhà thờ họ, thăm bà con nội tộc rồi quay trở ra. Hỏi mẹ mệt không, bà bảo về quê vui lại thực hiện được ước muốn lâu nay nên thấy người khỏe ra. Vậy mà chỉ sau đó hai ngày, mẹ tao nằm ngủ rồi không bao giờ dậy nữa. Mày có nghe tao kể không đấy, sao mày lại quay mặt đi, hả?
Huệ kể, bà ra đi nhanh quá, đột ngột quá nên tao không nghĩ là mẹ tao chết rồi. Lúc nào tao cũng có cảm giác là mẹ tao đi đâu đó chắc lát nữa sẽ về thôi. Rồi đến cái tết năm đó cũng vậy, đến chiều tối ba mươi rồi mà mãi không thấy mẹ tao về, sốt ruột quá tao mới trốn cả nhà đạp xe lên phía Sơn Tây. Tôi hỏi nó mày đi Sơn Tây làm gì, Huệ bảo lên đó rồi đạp tiếp sẽ đến Bất Bạt. Thế là nó đạp, đạp miết.
Dọc đường xe hỏng, rơi mất pê-đan không đạp được nữa. Tao ngồi trên yên rồi lấy chân chọi chọi cho nó đi, chán thì xuống dắt bộ, mỏi thì lại ngồi lên yên chọi chọi, trời rét thế mà lưng áo đẫm mồ hôi. Mãi rồi cũng tới nơi, trong mấy phòng của căn nhà Ban quản lý Nghĩa trang đèn vẫn sáng mà chẳng một bóng người. Chắc họ về nhà đón giao thừa giờ này chưa có ai đến. Cổng nghĩa trang khóa chặt. Tao dựng xe phía ngoài rồi trèo tường vào bên trong. Trời tối thế mà cứ như có ai dẫn lối, tao cứ thế đi vào khu mộ chí, lách ngang lách dọc rồi trèo qua mấy cái mộ chắn đường thế là tìm được mẹ tao.
Huệ lặng đi một lúc rồi kể tiếp, nó bảo tao mệt quá mỏi quá cả đói nữa tao liền ngồi bệt xuống cạnh mẹ tao, rồi tao nằm nghiêng sát cạnh mẹ tao luôn. Tao bảo mẹ ơi sao tết này mẹ không về gói bánh chưng với con, con nhớ mẹ lắm, con đạp xe lên với mẹ mà con đi vội con không kịp mang hương để thắp cho mẹ, mẹ ơi mẹ nghe con nói không đấy, mẹ ơi...
Tôi hỏi, tết ấy là tết nào, vào năm nào vậy. Huệ bảo cũng lâu lắm rồi, dạo ấy hai thằng út của tao cũng lớn rồi mà, chúng nó lên Nhật Tân mua quất được rồi mà. Nhà thì có xe máy nhưng dắt ra sẽ bị lộ, với lại mấy đứa con gái chúng nó không cho bố đi vào tối ba mươi đâu, đi đâu cũng không cho đi, phải ở nhà để vớt bánh chưng giúp chúng nó. Lúc đó tao mới lấy cái xe đạp đang dựng ngoài sân tao trốn đi luôn.
Tôi bảo đứa nào đến Tết cũng nhớ bố nhớ mẹ, nhưng chưa thấy đứa nào nhớ đến mức điên rồ như mày. Huệ bảo tao là út mà, từ bé đến lớn tao toàn sống với mẹ tao, Tết nào mẹ tao cũng làm cỗ rồi bắt tao bưng lên bàn thờ mà...
Thằng Huệ thao thao kể về chuyện đi tìm mẹ nó, còn mình thì đứng cạnh nó mà đầu óc cứ nghĩ về mẹ mình. Giờ mà đi tìm mẹ thì mình sẽ đi về hướng nào... Huhu

TẤN ĐỊNH
------
Nhà Huệ "bạc" ở ngay cuối đường Vạn Kiếp, gần ngã ba vào Chợ.

Hình ảnh có liên quan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét