CHỐN BÌNH YÊN
Tiễn đưa ông già của Kinh Luân xong, hai thằng Tấn Định và Châu Tấn ra thăm Tạ Minh Hảo. Lúc đến thắp hương trên mộ Hảo mới phát hiện ra là bát hương đã hóa hết, chỉ có thể là hương hóa sau khi hai bố con thắp hương chào Cô để về từ lần viếng thăm tuần trước. Châu Tấn cứ trầm trồ khen kiểu mộ và bia của Hảo nhìn đơn giản mà sang trọng. Mộ anh Trịnh Tố Tâm cũng thế. Châu Tấn cứ đứng ở phía tấm bia, tay xoa xoa lên chữ Bà khắc chìm, cười nói vui: "Với tụi mình, khắc thành chữ BẠN thì hay, Hảo nhờ", rồi Tấn còn tâm sự gì đó khá lâu với Hảo nữa. Lúc chào Hảo để về thì trời lắc rắc mưa, thế mà chỉ vài phút sau đã tạnh. Châu Tấn nói trong rưng rưng: "Đừng khóc, Hảo! Lần sau bọn mình lại xuống". Muốn khóc thành tiếng quá.
Hôm nay có việc lên Thanh Tước. Các anh các chị ở Nga sắp về làm giỗ bác Phan Lan Châu, tức bác Liêu gái. Cũng như mọi năm mình thay mặt cả nhà lên thắp hương cho bác Liêu. Từ ngày bố đi xa, mình tự giác làm việc này chăm chỉ hơn, hy vọng bác sẽ vui và bố sẽ hài lòng. Xong ở chỗ bác liền tranh thủ lên thắp hương cho chị Hồng Anh, lúc quay về đi ngang mộ Cô Loan, vợ chú Hoàng Văn Thái. Cô là một trong hai phụ nữ thượng cờ Tổ quốc ngày 2-9 năm 1945, ngày Bác Hồ đọc Tuyên ngôn Độc lập. Giỗ Cô vào những ngày giáp Tết Nguyên Đán.
Sang thắp hương cho anh Lựu và Nguyễn Hòa Bình tức Bình Anh, hai anh em ra đi cùng năm 2006, mới đó mà đã gần chục năm rồi. Trên ảnh bia mộ, anh Lựu và Bình Anh đều mặc quân phục và nhìn rất tươi. Nhìn ảnh, không ai nghĩ là hai người đã đi xa, rất xa...
Lên khu mộ phía trên kia thắp hương cho chú Huy, Hồ Quang Huy bố của Minh Lý. Trước đây chú Huy nằm cạnh bác Liêu nhà mình, sau khi "sang cát" các em nhà chú đưa chú lên khu mộ phía trên cao. Trước khi đến chỗ chú, ghé thắp hương cho chị Lê Diệu Muội bạn chị Hồng Anh. Chị Muội ra đi năm trước, chị Hồng Anh đi năm sau. Thương hai chị vì cùng rủ nhau lên đây sớm quá, mà lại không được ở cạnh nhau như thời ở Liên Xô.
Nhìn bao quát một lượt trước khi ra về, nao lòng với bạt ngàn là bia mộ. San sát san sát, từ dưới này lên tận đỉnh đồi, từ gần cổng vào đến xa xa ra tận đằng kia, từ phải qua trái, từ dưới thung lên suốt sườn đồi, chốn yên nghỉ của bao người...
Mỗi lần lên đây, mùa nắng cũng như mùa mưa, mùa nóng ấm cũng như mùa đông rét mướt, một cảm giác bình yên lan tỏa, đầy ắp không gian chốn này.
Có lẽ, mỗi người đều có cảm nhận riêng của mình về Chốn BìnhYên. Vì vậy, muốn có cảm nhận chính xác để dành làm của riêng thì cần có trải nghiệm vậy.
TẤN ĐỊNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét