Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

MỢ TÔI 4

HAI BÔNG HỒNG TIỂU MUỘI

Dành cho Me. Và các bạn của con



Rõ ràng là giọng Mợ tôi, không lẫn vào đâu được. Tôi nằm thật im lắng nghe, cảm giác có bàn tay ai đang xoa nhẹ trên đầu rồi giọng nói lúc nãy khẽ nhắc lại: "Dậy đi con. Con mang hai bông hồng này cho Sơn con nhá".


Đúng là Mợ rồi! Mợ đến đây từ lúc nào, đứng cạnh chỗ tôi nằm và đang đánh thức tôi dậy. Trên tay Mợ là hai bông hồng nhỏ màu cánh sen. Tôi chìa tay đón lấy hai bông hoa thì cũng là lúc Mợ tôi vụt biến mất, tôi cố vươn người còn kịp nắm lấy bàn tay kia của Mợ rồi choàng tỉnh. Hóa ra chỉ là nằm mơ, lạ lùng là tất cả đều rất thật. Nó thật đến nỗi tôi cảm nhận được mùi hương hồng tiểu muội còn vương thoang thoảng đâu đây rất gần. Bàn tay tôi vẫn còn giữ được cảm giác mềm mại lành lạnh khi nắm vội bàn tay của Mợ...


Chần chừ giây lát rồi tôi quyết định gọi điện cho Thạch Sơn anh tôi. Mấy hôm nay cháu Linh Chi con gái anh từ Pháp về nghỉ phép, hai bố con đang ở lại tại nhà riêng Ngõ 5 Láng Hạ, lối cạnh Tòa ĐSQ Hoa Kỳ. Giọng anh còn ngái ngủ, vậy mà khi nghe tôi nói "Me về, em vừa gặp Me" anh đã tỉnh như sáo, hỏi đi hỏi lại với giọng thảng thốt. Không cầm lòng được nữa, tôi vừa khóc vừa nói với anh: "Em mơ thấy Me về bảo đưa cho Sơn hai bông hoa. Nói xong Me đi luôn", nói đến đó bỗng cảm thấy không chịu được nữa, tôi tắt máy nằm im.


Mấy phút sau anh Sơn gọi lại. Giọng như dỗ dành anh hỏi: "Định mơ gặp Me như thế nào, nói Sơn nghe". Tôi kể với anh là đã mơ như thế như thế, tỉnh dậy vẫn còn cảm giác là vừa nắm được bàn tay của Me, và xung quanh vẫn còn phảng phất mùi hương hoa hồng tiểu muội. Im lặng một lúc rồi anh nói: "Tuần sau Cà Pháo quay lại Pháp, cuối tuần anh sẽ đưa nó lên thắp hương cho Bà Nội". Cà Pháo là biệt danh mà bà nội đặt cho Linh Chi từ hồi còn bé tí sống với bà ở Hàng Chuối. Tôi nói: "Không, mai anh phải lên thăm Me ngay". Anh bảo "Thế Định đi với anh nhé". Tôi nói "Anh và Cà Pháo đi trước đi. Em đang sốt, hết sốt em sẽ lên sau. Mai anh nhớ đi luôn nhé". Chiều tôi anh hứa: "Ừ, thôi ngủ đi. Sáng mai anh có bốn tiết, phải đến chiều mới đi được, anh và Cà Pháo sẽ lên thăm Me".


Tôi nhổm dậy bật đèn, kim đồng hồ chỉ hai rưỡi sáng. Tắt đèn đi nằm nhưng không thể nào ngủ lại được nữa, tôi thức luôn đến sáng.


Đến khoảng cuối chiều bỗng có cuộc gọi của anh Sơn, hai bố con đang ở Nghĩa trang đồng làng Mai Dịch. Anh nói: "Lúc nãy đã thắp hương cho Ba trong Nghĩa trang, vừa ra đây được một lúc. Cỏ trên mộ Me lên rất tốt. Lúc vạch cỏ để thắp hương, Cà Pháo phát hiện hai bông hồng tiểu muội nở rất đẹp Định ạ". Tôi hấp tấp ngắt lời anh: "Anh xem hoa màu gì?". Anh nói gì đó với con gái rồi trả lời tôi: "Màu hồng nhạt, phơn phớt hồng, cánh mỏng rất đẹp". Tôi vội dặn anh: "Cứ để đấy cho em, mai kia em lên". Anh cười rồi bảo: "Chậm mất rồi Định ơi! Cà Pháo nó xin Bà Nội mang về để cắm trên bàn thờ. Nó vừa ngắt xong". 


Thôi thế cũng được. Thế là đúng với ý nguyện của Me rồi còn gì. Nghĩ vậy rồi tôi cứ lặng ngồi ngẩn ngơ... Nhớ Me quá Me ơi!


TĐ. 2005

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét