Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

RỒI MỘT MAI

RỒI MỘT MAI

Nếu một mai tôi không còn nữa
Trái Đất lê những nhịp não nề
Mặt Trời buồn chẳng thèm thắp lửa
Đón tôi đi  Chị hẹn sẽ về...

Rồi một ngày không còn tôi nữa
Luống cày buồn tênh cánh đồng sấp ngửa
Lãng đãng mây   trôi phía ngàn sâu
Con chim chiều mỏi cánh về đâu...

Rồi một mai chẳng còn tôi nữa
Em có buồn mỗi cuối chiều đông..?
Em có biết nồng nàn hoa sữa
Như tình tôi mãi nhớ em không..?

Rồi một hôm thoảng trong tiếng gió
Vọng về như tiếng Mẹ ru hời...
Rồi hằng đêm dọc con đê nhỏ
Vắng tôi rồi  em có chơi vơi...?

Rồi ngày ấy đâu còn tôi nữa
Để nghe em thầm gọi tên tôi...
Em có biết tim tôi rực lửa
Để yêu em đắm đuối một đời..!

Rồi một ngày không còn tôi nữa...

Em hãy kể cho dòng sông ấy
Dòng sông xưa bên lở bên bồi
Hãy kể cho Hạ Sen, Trôốc Vực
Nơi đầu nguồn ngọn núi mồ côi.

Hãy kể cho Biển Đen, Xứ Tuyết
Nơi con tim thổn thức một thời
Và cho cánh chim trời mải miết
Muộn màng bay về phía trùng khơi...

Rồi một mai tôi không còn nữa...

Thì đừng kể,  xin em đừng kể
Cho một ai thế giới loài người
Bởi chẳng ai sẽ tin em cả
Rằng có người yêu em như tôi!

Em có biết những dòng thơ ấy
Tôi chắt từ nước mắt đời tôi...

2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét