VỆT SAO BĂNG CỨA VÀO LÒNG MẸ
Con ơi,
con biết không
Trong giấc mơ một thời thiếu nữ
Mẹ đã từng mơ về một thứ
Đó là “ngôi nhà và những đứa trẻ” thần tiên.
Nếu con gái đầu lòng, mẹ sẽ gọi Lam Yên
Là làn khói xanh dịu dàng như hơi thở.
Mẹ vốn là mây, lòng dặn lòng, nhắc nhở
nếu sinh con trai, con là ngôi sao nhỏ
và tên con sẽ là Anh Tú con ơi!
Rồi một ngày kia, tựa ánh sao rơi
Từ cõi hư vô con sà vào đời mẹ
Làm sáng bừng những tháng ngày đẫm lệ
Những tháng ngày vất vả truân chuyên.
Mười sáu năm sau trong một sáng bình yên
Mẹ sinh em con với niềm vui khôn tả
Mẹ không dám gọi em là Lam Yên, thật lạ
Bởi tất cả chỉ có thể là sương khói mong manh.
Vậy mà một ngày, bỗng lóe chớp sao băng
Định mệnh bất ngờ, một vì sao đã tắt
Ở dưới trần gian,
có một người vừa đi về phía chân trời xa lắc
Con bỏ mẹ con đi về chốn vĩnh hằng...
Mẹ còn lại những gì, cuộc sống vẫn còn chăng
Thì cũng bởi con đã mang theo tất cả
mang theo niềm tin, mang theo hoa lá
Cả tri âm tri kỷ cũng mang theo...
Con xa rồi đời bỗng vắng teo
Nhiều lúc mẹ tưởng chừng không sống nổi
Chỉ vì có em con mà mẹ không lạc lối
Thiếu bóng con,
trang sách, đĩa nhạc cũng nẫu buồn.
Anh Tú ơi, có thể đó là định mệnh
Bởi mẹ đặt tên con là một vì sao
Con đến rồi đi mà mẹ ngỡ chiêm bao
Chỉ hơn hai chục năm trên đời, đau đớn quá...
Con xa rồi, mẹ như cây trụi lá
Con đến và đi, tựa một ánh sao băng
Sao đã tắt, mà vệt sáng kéo theo như một lưỡi phăng
Cứa vào tim mẹ...
Thôi con ơi,
hãy tha thứ và yên lòng
ở nơi xa con nhé
Con là ngôi sao không bao giờ tắt trong mẹ
Cho mẹ nhớ về những tháng năm xưa
Cho mẹ nhớ về những sớm những trưa
Giờ tan học con ùa vào lòng mẹ
Cho mẹ nhớ về những ngày con còn bé
tưởng chừng còn rất thật con ơi...
Hãy để mẹ gọi tên con cho lòng bớt chơi vơi
Như là con đang kề bên tâm sự
Như chia sẻ buồn vui, như nỗi niềm dồn ứ
lúc mình còn có nhau…
Yêu Con, để đâu cho hết
Mẹ của con
Quá đau lóng, đau đớn quá...vừa đọc vừa khóc...
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa