Thơ bạn bè
AI BIẾT EM TÔI NƠI ĐÂU
- Sao em không gọi anh
Lúc anh để lạc mất em giữa đồng hoang du mục
Để cô đơn mảnh trăng thề
Ẩn ức nỗi niềm riêng
Sao em không khóc to lên
Để anh tìm đến chiều mưa run run em đứng nấp
Để anh chạy nháo nhào ngửa sấp
Vấp phải lời thề cỏ may
- Sao anh hứa không rời xa em
mà để lạc mất em giữa đồng không mông quạnh
Sao anh biết đời sẽ buồn hoang lạnh
mà vẫn đành buông lơi
Sao anh biết em sống chơi vơi
Sao anh biết em sống chơi vơi
Mà vẫn nén lòng im lặng?
Vẫn biết đêm đêm em khóc thầm bên cõi vắng
Để khuya về anh cũng khóc theo
- Anh nói anh lo cho em
Lo em không biết tự mình chăm sóc
Mà vẫn để em một mình lóc cóc
bươn bả giữa đại ngàn hoang vu
Sao em không trách anh
khi biết anh đã có lần nghe em gọi
mà vẫn lặng câm như nhành ớt mọi
Quả chỉ thiên những muốn kêu trời
- Anh không nói sẽ bên em trọn đời
Bởi anh biết số trời đã định
Biết thế rồi mà nỗi buồn còn nhuộm tím
khoảng trời vắng tên nhau
- Anh nói tim quặn đau vì nhớ
Sao không đi tìm em giữa cánh đồng hoang mục
Sao không gọi tên em những lúc
nghe tim mình còn đập chốn hư vô...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét