Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011

CHỊ ƠI

VỀ NƠI CUỐI TRỜI...

Kính dâng Hương Linh Chị Hạ của chúng em

Chiều qua, Chị Hạ con Dì Liên đã ra đi. Chị về Bên Ấy để đoàn tụ với Ba Mẹ và những người thân yêu, với Chị Xuân của Chị.

Dì Liên là chị của Mẹ tôi. Dì mất sớm để lại hai con gái còn nhỏ dại, đó là chị Xuân và chị Hạ. Chị Xuân được bà con ở quê nuôi nấng cho ăn học, sau này chị làm nghề giáo, dạy các lớp tiểu học. Chị mất cách đây khoảng dăm năm, thọ 75 tuổi.

Chị Hạ lúc ấy còn bé lắm, ở với Bà Ngoại, rồi được Bà đem theo lên Việt Bắc ở cùng gia đình Cậu mợ tôi trên An toàn Khu. Chị lớn lên trong sự đùm bọc yêu thương của Bà ngoại và Cậu mợ. Chị gia nhập quân ngũ lúc còn rất trẻ.

Ấn tượng của tôi về Chị là lần chị theo Cậu tôi về thăm quê, lần đầu tiên sau hòa bình lập lại. Hình ảnh đọng lại trong đầu óc non nớt của tôi là chị rất đẹp, rất oai trong bộ quân phục còn mới cứng. Dịp ấy tôi còn bé lắm, lại bị đau mắt đỏ, chị lấy một chiếc khăn mùi-xoa thơm phức lau mắt cho tôi, và dặn tôi hãy giữ lấy "Chị cho em đấy, cho hẳn đấy, thật mà!". Chị phải nựng như thế tôi mới dám cầm, trẻ con ở quê mà, cái gì cũng sợ.

Sau này tôi ra Hà Nội học thì chị đi Trung Quốc hẳn mấy năm. Ở Trung Quốc chị học nghề vẽ mỹ thuật cho ngành sứ. Về nước chị làm việc tại nhà máy sứ Hải Dương. Trong nhà Cậu mợ và trong tủ ly của Ba Mẹ tôi dạo ấy vẫn thường trưng bày những chiếc đĩa sứ Hải Dương chị mang về tặng. Trên đó chị vẽ những bông hoa, những chú cá chép, cá vàng rất đẹp, rất sinh động, và cả lời đề tặng của Chị. Lũ trẻ chúng tôi phục lăn!

Chị xây dựng gia đình, chồng chị là anh Nguyễn Thế Bưu người cùng quê, anh là sĩ quan cao cấp công tác tại Quân khu Ba. Anh Bưu là người có tài hùng biện, nói chuyện rất có duyên, và quan hệ với bà con bên vợ cực kỳ chu đáo. Nhưng không hiểu sao anh chị trục trặc một thời gian rồi hai người chia tay, để lại thằng Quân ngơ ngác giữa đời lúc ấy hẵng còn bé lắm.

Chiến tranh phá hoại bùng nổ, Mỹ leo thang bắn phá miền Bắc, chị tôi tái ngũ. Chị giữ chức Bí thư Đảng ủy của nhà máy sản xuất lương khô và đồ hộp thuộc ngành Hậu cần quân đội cho đến ngày về nghỉ chế độ.  Cho đến sau này lúc đã có tuổi, Chị tôi xây dựng gia đình với anh Võ Minh, đại tá quân đội, quê Cảnh Dương, Quảng Trạch, Quảng Bình. Hai người không có con chung vì đều đã lớn tuổi. Cách đây dăm năm anh Minh về với Tổ tiên lúc anh vừa lên thượng thọ tuổi 80, để chị ở lại một mình một bóng.

Chuyện về Chị không thể một lúc mà nói hết được, đó là câu chuyện của cả một đời người. Đời người con gái mồ côi mẹ lúc còn bé tí, coi Bà ngoại và Cậu mợ là gia đình, coi Mẹ tôi là Mẹ, coi quân đội là nhà bất luận trong hoàn cảnh nào. Mỗi lần chị di chuyển chỗ ở nơi này nơi kia, hay chuyển nhà khu này khu nọ, trong góc phòng của Bà Ngoại ngày xưa ở Hoàng Diệu vẫn còn đó một vali và túi xách của Chị, cứ như là hành trang của người sắp lên đường đi công cán. Khi thằng em bé nhỏ năm xưa nay đã có tuổi, bóng xế về chiều, nhớ lại hình ảnh đó, làm sao cầm được nước mắt, Chị ơi...

Nơi chị ở cuối cùng trước khi vào Viện dưỡng lão là một căn hộ tầng một của một khu nhà tập thể cao tầng trên đường Hồ Tùng Mậu, Mai Dịch, cầu Giấy, Hà Nội. Những dịp lễ Tết hoặc ngày Giỗ Dì Liên mùng 4 tháng 3 âm lịch hàng năm, anh chị em chúng tôi đều tụ hội về đấy, quây quần bên Chị. Chị ở đấy cho gần thằng Quân, con trai chị. Thằng Quân cùng vợ con ở một ngôi nhà khang trang đối diện bên kia đường, cũng tiện lui tới trông nom mẹ. 

Chị đi rồi. Muốn khóc quá mà sao không khóc được...

Phút ra đi Chị có thanh thản? Chị có muốn căn dặn lại điều gì? Chúng em không có mặt bên chị vào giờ phút lâm chung, đó là điều sẽ ân hận suốt quãng đời còn lại... Cách đây một thời gian khi chị đã vào Viện dưỡng lão ở hẳn, Chị đặt mua một "ô tủ đặt cốt" trong Chùa Phụng Thánh ở Ngõ Cống Trắng trên Phố Khâm Thiên. Trong một lần gặp Chị, chị lấy bút dạ viết lên tấm bảng tự xóa mấy dòng rồi đưa cho thằng em đọc: "Chị sẽ nằm ở ô 48 ngay tầng dưới cùng để dễ tiếp đất. Vào cửa rẽ trái là Ba Me, chị ở bên phải. Chị muốn ở đó cho gần Me"! Lúc đó đọc rồi nhìn Chị cười, bảo Chị khéo lo xa. Chị bảo xa gì, đó là lo gần, em ạ. Giờ thì chỉ muốn khóc.

Mỗi lần vào Chùa Phụng Thánh thăm Ba Mẹ ở Nhà Vong, chúng tôi đều sang lau bụi ô 48 ở gian bên phải Ban Thờ Phật, thầm nghĩ cũng nên thăm nom quét tước cho căn nhà của Chị sau này được sạch sẽ. Ai ngờ, ngày đó lại đến bất ngờ và nhanh như vậy...

Chị Hạ ơi,
Hãy an lòng Chị nhé!  Bên ấy Ba mẹ Chị, Ba Me bọn em, Bà Ngoại, chị Xuân, chị Hồng Anh cùng những người thân yêu đang chờ để đón chị, để ôm Chị vào lòng, để thỏa những ngày âm dương cách biệt. Tất cả rồi đã tụ hội sum vầy, hãy bình yên Chị nhá!
Chúng em cầu cho chị luôn thanh thản và bằng an bên Chốn Ấy!
Đừng quên những đứa em còn ở lại, Chị nhé!
Chúng em, những đứa em bé bỏng của Chị, mãi mãi nhớ thương, Chị ơi... 

Những ngày đau thương
Mùng 9 tháng Năm 2011
--------------

Chị Hạ mất vào chiều ngày Chủ Nhật 08-05-2011 tức mùng 6-4 ÂL. Lễ tang vào chiều ngày 10-05-2011 tại nhà tang lễ BV354 HN.
---------------

Tin cuối: Đến 9 giờ sáng ngày 11-05-2011, cháu Quân con trai chị Hạ đã đưa mẹ cháu là Trần Thị Hạ về an nghỉ bên cạnh bố cháu là Nguyễn Thế Bưu tại chân núi An Mã, quê hương Lệ Thủy, Quảng Bình.